*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
“Hoặc đến để giúp đỡ? Khổng Vạn Niên đổ người về phía trước, dứt khoát hỏi Khổng Minh Hiên một câu.
Trên mặt Không Minh Hiền không lộ ra bất kỳ biểu cảm nào nhưng trong lòng đã bị Khổng Vạn Niên nói trúng. Người cao siêu trước mắt này dĩ nhiên có thể đoán ra được nhưng anh ta không thể thừa nhận điều đó.
Vì thế Khổng Minh Hiên tiếp tục trầm mặc, một câu cũng không nói, chỉ gắt gao khép kín lòng mình.
Một hồi lâu sau Khổng Vạn Niên đột nhiên nở nụ cười, có ý tứ đảo mắt nhìn Khổng Minh Hiên, nói: “Khí thế chính trực trong người cậu rất dồi dào. Ở một nơi nhỏ bé lại có thể tu luyện đến trình độ như này, nói cách khác cậu chính là thiên tài tái thế cũng không có gì là quá. Tuy nhiên ở bên học viện Xã Tắc, cậu cũng chỉ có thể đứng sau đệ tử hạch tâm thứ mười...
Khổng Minh Hiền hít một hơi thật sau, khom lưng cúi lạy Khổng Vạn Niên lần thứ hai, trầm giọng nói: “Tiền bối, thật xin lỗi. Tôi vốn dĩ đã sai, trà trộn vào trong học viện Xã Tắc càng thêm sai. Nhưng tôi là người thiếu hiểu biết, ếch ngồi đáy giếng. Chuyện mạo danh đệ tử của ngài thật sự không phải chủ ý của tôi. Xin tiền bối hãy thả tôi ra, tôi lập tức sẽ rời đi...”
Khổng Minh Hiền cực kì không cam tâm. Trên thực tế anh ta vốn là cường giả xem thường cả thiên hạ này. Nhưng giờ anh ta vẫn không thể chết, anh ta có rất nhiều việc chưa làm. Thông đạo mấy đời viện trưởng học viện Xã Tắc dùng tâm huyết để mở ra anh ta cũng chưa lấy được gì cả. Chẳng lẽ cứ như vậy mà bỏ mạng ở đây sao?
Khổng Vạn Niên nhìn Khổng Minh Hiện nói: "Cậu... sợ tôi gϊếŧ cậu? Nhìn dáng vẻ cậu xem ra cũng không cam lòng...
Khổng Minh Hiền cắn răng tiếp tục lặng im. Thấy Khổng Minh Hiền không trả lời, Khổng Vạn Niên cũng không nói gì nữa mà ngồi xuống ghế, ngón tay gõ lên mặt bàn. Dường như ông ta đang suy nghĩ về một điều gì đó. Khổng Minh Hiên cung kính đứng trước mặt Khổng Vạn Niên không nhúc nhích.
Khổng Vạn Niên ngồi một lúc, đột nhiên nhìn Khổng Minh Hiện nói: “Cậu có đồng ý bái tôi làm sư phụ không? Làm đệ tử thứ bảy của Khổng Vạn Niên tôi?”
“Hả? Tiền bối? Ngài... ngài nói gì vậy?” mặt Khổng Minh Hiên đột ngột biến sắc, ngàn lần vạn lần nghi ngờ ngẩng đầu lên hỏi Khổng Vạn Niên.
Mà giờ phút này trong mắt Khổng Vạn Niên lại ánh lên tia cảm xúc phức tạp. Ông ta hình như có chút thương cảm nhìn Khổng Minh Hiền: “Giống... rất giống. Cậu rất giống với đồ đệ đã biến mất hai năm trước của tôi. Thật ra tôi cũng hiểu cậu bảy đã chết từ lâu, không thể quay về. Nhưng trong lòng tôi vẫn luôn có một chấp niệm, muốn đợi cậu ấy quay về..."
Thấy Khổng Minh Hiên yên lặng không nói gì, Khổng Vạn Niên tiếp tục nói: “Hơn nữa cậu lại vô tình vô ý vào môn hạ của tôi cũng xem như là một loại duyên phận. Nếu như cậu đồng ý bái tôi làm sư phụ, cậu về sau chính là Cậu bảy. Chuyện trước kia của cậu tôi sẽ không hỏi, cậu có thù oán gì cũng là việc của cậu, tôi không quản chuyện đó. Cậu... có đồng ý không?”
Khổng Minh Hiến chỉ đơn giản nghĩ một chút rồi hít một hơi thật sâu bái lạy Khổng Vạn Niên: “Khổng Minh Hiền bái kiến sư tôn!”
Khổng Vạn Niên ném một