"Vợ ơi, anh sắp làm cha rồi?" Chiến vô cùng kích động nắm tay Đông Phương Thiên Thiên, trong ảnh mắt nhìn về phía Đông Phương Thiên Thiên, cũng tràn ngập chờ mong.
Giờ phút này, người phụ nữ xinh đẹp cổ điển như Đông Phương Thiên Thiên, vừa thẹn thùng vừa hạnh phúc, nhìn bộ dáng kích động của Chiến, cô nhẹ nhàng đỏ mặt, gật đầu: "Ừm, em đã đến bệnh viện kiểm tra qua. "Anh, anh nghe một chút..." Chiến vội vàng ngồi xổm xuống, đem mặt nghiêng dán lên bụng Đông Phương Thiên Thiên, cần thận cảm nhận.
Chỉ là rất nhanh Đông Phương Thiên Thiên nở nụ cười, sở đầu Chiến nũng nịu nói: "Anh Chiến, anh làm gì đấy? Mới được một tháng, anh. Anh làm sao có thể nghe được a." Đông Phương Thiên Thiên càng thêm xấu hổ, cô vội vàng nhìn xung quanh một chút, sau khi phát hiện xung quanh không có người, mới lặng lẽ thờ phào nhẹ nhõm
Chiến lúc này mới phản ứng lại, và đấu không tự nhiên cười cười nói: "Ừm, em nói cũng đúng, uh, là anh quên mắt, hạ hạ, tuy nhiên Thiên Thiên à, chúng ta có Con rồi "Con của chúng ta!" Chiến nắm chặt tay Đông Phương Thiên Thiên, ánh mắt sáng quắc nhìn Đông Phương Thiên Thiên. "Ừm..." Ánh mắt của Đông Phương Thiên Thiên cũng tràn ngập yêu thương nhìn Chiến. Đông Phương Thiên Thiên chờ anh ta đã nhiều năm, hiện tại hai người cuối cùng cũng đã nên duyên, kết hôn, cũng có con, tất cả... Tất cả mọi thứ đều tốt đẹp.
Ánh mắt của Chiến dần dần đỏ lên, bởi vì hiện tại chuyện của anh ấy và Đông Phương Thiên Thiên thì tính như thế nào? Mỗi lần anh trở về, đều vội vàng rời đi, gặp ít xa nhiều. Bây giờ tiếp theo họ cần phải làm quá nhiều việc. Trận chiến trong tương lai cũng vẫn đang chờ đợi bọn họ.
Giờ phút này Chiến mới chân chính cảm nhận được sự khó chịu trong lòng Tiêu Hạo Thiên. Không thể ở lại bên cạnh người mình yêu nhất, vợ và con gái. "Xin lỗi, Thiên Thiên. Em mang thai con của chúng ta, nhưng anh lại không thể ở lại bên cạnh em, chăm sóc em, thực sự xin lỗi." Ánh mắt của Chiến đỏ hồng, trong lòng vô cùng áy náy nhìn Đông Phương Thiên Thiên. Nói xong, ánh mắt của Chiến có chút ướŧ áŧ.
Đông Phương Thiên Thiên ngẩng đầu nghiêm túc nhìn Chiến, đưa tay sờ lên trên mặt Chiến, cười nói: "Không sao đâu, anh Chiến. Anh và anh Tiêu còn có rất nhiều việc phải làm, mấy chị em chúng ta, cho dù là chị Ánh Vy, hay là chị Tú Anh, chúng ta... Tất cả đều hiểu." "Em. Em sẽ đợi anh ở nhà. Bên này em còn có cha, còn có những tiền bối của Chiến Thần môn, bọn họ đều đối xử với em rất tốt, anh yên tâm đi..." Đông Phương Thiên Thiên mìm cười nói với Chiến.
Nếu có thể, cô cũng không muốn Chiến rời đi một lần nữa. Nhưng cô biết, đó là điều không thực tế, anh Chiến của cô, cũng là một anh hùng nổi tiếng, mà bầu trời trên đỉnh đầu các cô, cũng chính là nhờ có Tiêu Hạo Thiên, Chiền, và các anh hùng khác của bọn họ khiêng lên.
Ánh mắt của Chiến đỏ hồng, nặng nề gật đầu, nắm chặt tay Đông Phương Thiên Thiên: "Ừm, Thiên Thiên, chở anh, bọn anh nhất định sẽ nhanh chóng xử lý xong mọi chuyện. Tin tưởng anh. " "Ừm..." Đông Phương Thiên Thiên gật gật đầu, không nói gì nữa, mà lặng lặng dựa vào trong lòng Chiến. Hưởng thụ thời gian hiếm có chỉ thuộc về hai người bọn họ này.
Cùng lúc đó, tại một khách sạn cao cấp ở Hạ Kinh, Diệt và Lãnh Tà Quân đã mua khách sạn này. Trong đại sành khách sạn, Lãnh Tà Quân ăn mặc vô cùng gợi cảm, mái tóc dài màu đen phiêu phiêu, trên người mặc một chiếc váy dài ren màu đen, chân đi giày cao gót màu đen, Diệt cũng thay một bộ âu phục màu đen, hai người bọn họ đang ăn thức ăn phương Tây trong khách san. "Có phải anh lại sắp rời đi không? Là đi bên chiến đội Hùng Sư hay đi đâu?” Lãnh Tà Quân mím son môi, mở miệng hỏi Diệt.
Diệt mở miệng nói: "Ừm, ngày mai phải xuất phát..."
Diệt vừa nói một câu, thân thể mềm mại của Lãnh Tà Quân lập tức khẽ run rẩy. Lúc trước cô đã nghĩ tới từ sớm, chỉ là không nghĩ rằng sẽ nhanh như vậy.