Sự Trở Lại Của Chàng Rể Vô Dụng

Chương 247: Tiêu Hạo Thiên tỉnh lại (2)

“Ba... Ba...” Trong phòng Tiêu Hạo Thiên, mắt Thúy Hồng đỏ hoe, nắm tay Tiêu Hạo Thiên, gọi Tiêu Hạo Thiên.

Sau khi Thúy Hồng được mọi người an ủi, trong cái đầu nhỏ bé của cô bé cũng đã hiểu được, ba cô bé đi làm cái gì, mọi người đều nói với Thúy Hồng rằng ba cô bé là anh hùng cái thế. Là đại anh hùng của tất cả mọi người.

Hơn nữa đã bảo đảm với cô bé nhiều lần rằng ba cô bé không sao, chỉ là quá mệt, ba cô bé cần phải nghỉ ngơi, cần ngủ một giấc. Mấy ngày nữa là tỉnh rồi.

Mà những người an ủi Thúy Hồng đều là các nhân vật như nhị trưởng lão Lưu Triệt, tam trưởng lão Chu Lệ, tứ trưởng lão Long Chiến Thiên, bọn họ thường xuyên xuất hiện trên tivi Việt Nam, Thúy Hồng cũng biết bọn họ.

Vì vậy Thúy Hồng cũng không lo lắng nữa, cứ như vậy cho đến khi làm xong phẫu thuật, phẫu thuật thành công, Thúy Hồng mới vào thăm Tiêu Hạo Thiên. Cao Ánh Vy mặc váy trắng, ngồi xuống ôm lấy

Thúy Hồng, dịu dàng nói với cô bé: “Thúy Hồng ngoan, con xem có phải đang ngủ không? Những ông ở ngoài kia không hề lừa con đúng không?"

Thúy Hồng cảm nhận được hơi thở đang ngủ say của Tiêu Hạo Thiên, cô bé đồng ý gật đầu nói: "Um ưm, mẹ, mấy ông đó không lừa con, đúng là ba đang ngủ."

Cao Ánh Vy dịu dàng cười, nói với cô bé: "Ừ ừ, những ông đó cũng đều là đại anh hùng của Việt Nam chúng ta, bọn họ sẽ không lừa Thúy Hồng, mẹ cũng sẽ không lừa Thúy Hồng. Vậy Thúy Hồng, bây giờ con cũng đã được nhìn thấy ba rồi. Ba quá mệt rồi, con ra ngoài chơi đi, hứa với mẹ con không được khóc nữa đấy, nếu như ba tỉnh lại mà nhìn thấy con khóc, ba sẽ không vui đâu."

Thúy Hồng rất hiểu chuyện gật đầu, nắm chặt bàn tay nhỏ bé nói: “Vâng, mẹ, Thúy Hồng không khóc đâu, Thủy Hồng sẽ không để ba nhìn thấy mũi Thúy Hồng khóc đâu. Thúy Hồng đảm bảo." “Ừ, ra ngoài chơi đi, chị Hồng của con cũng đến rồi, mẹ có chuyện muốn nói riêng với ba con." Cao Ánh Vy vuốt đầu Thúy Hồng, cười nói với cô bé. “Vâng, được, vậy con đi tìm chị Hồng chơi đây."

Thúy Hồng rất hiểu chuyện gật đầu, sau đó đi ra ngoài. Cô bé cũng biết mẹ nhất định có rất nhiều chuyện muốn nói với ba. Dù sao lúc trước mẹ còn không kinh hơn cô bé, khóc đến nỗi ngất đi.

Mà sau khi Thúy Hồng ra ngoài, trong phòng chỉ còn lại hai người Cao Ánh Vy và Tiêu Hạo Thiên. Cao Ánh Vy khóc.

Khi nào mà chồng cô bị thương thành thế này?

Với thực lực đỉnh phong Chân Hoàng của Tiêu Hạo Thiên, mà cũng mệt đến hôn mê. Cao Ánh Vy nhìn Tiêu Hạo Thiên nằm trên giường hôn mê bất tỉnh, không khỏi đau lòng.

Cao Ánh Vy nhìn Tiêu Hạo Thiên lúc này đang nằm yên tĩnh trên giường, ký ức của Cửu Bạch lại hiện lên trong đầu cô. Tiêu Hạo Thiên rất giống với người đó trong ký ức của Cửu Bạch.

Một lúc sau, Cao Ánh Vy khịt mũi, vô cùng dịu dàng, vô cùng mong nhớ, vô cùng yêu thương nhìn Tiêu Hạo Thiên, lẩm bẩm nói: “Ông xã, anh phải biết, chúng ta... đã quen biết nhau từ lâu rồi. Lúc đó em chính là vợ của anh, ông xã, em yêu anh, đời này có thể gặp anh lần nữa, chính là hạnh phúc lớn nhất cuộc đời em.”

Cao Ánh Vy nói xong, tựa đầu vào l*иg ngực Tiêu Hạo Thiên, cảm nhận nhiệt độ trên người Tiêu Hạo Thiên, loại cảm giác đó, khiến cô say mê như vậy, mà Cao Ánh Vy dung hợp mọi thứ với Cửu Bạch, lúc này tình yêu mà cô đối với Tiêu Hạo Thiên, càng sâu lắng và dày nặng hơn. "Người đàn ông của em, hóa ra, kiếp trước chúng ta cũng ở cùng nhau, anh ưu tú như vậy, đẹp trai như vậy.” Cao Ánh Vy lẩm bẩm trong lòng.

Lúc này ở một nơi khác trong biệt thự nhà họ Đường, Tứ Đại Thiên Vương Ám, Chiến, Lục, Diệt của điện Thiên Thần đều đang ở đó. Bốn người nghe thấy Tiêu Hạo Thiên phẫu thuật thành công, trong lòng đều thở phào nhẹ nhõm. Tảng đá to treo trong lòng cuối cùng cũng được đặt xuống.

Mà lúc này, khi Lục biết Tiêu Hạo Thiên bình an vô sự, trong lòng lại có một tia phức tạp. Anh ta vừa trở về Việt Nam, điện chủ của anh ta lại nằm hôn mê trong phòng bên cạnh, mà trong thành phố Sài Gòn, người trong lòng Lục vướng bận cũng đang hôn mê.

Thật ra trong lòng Lục rất trầm trọng, nhưng anh ta lại không giỏi giãi bày nên chỉ biết giấu sâu những suy nghĩ này trong lòng.

Anh ta đã tìm cỏ Sinh Hồn trên chiến trường ngoài biên giới rất lâu rồi nhưng vẫn không tìm được. Thứ đồ đó quá khó tìm, có thể coi là cấp độ thần vật rồi. Mà nếu như không tìm thấy, Dương Tú Anh vẫn còn hôn mê ở Sài Gòn kia sẽ không thể tỉnh lại được. “Ai.” Lục nặng nề thở dài một hơi, cúi đầu giấu đi sự phức tạp trong ánh mắt của mình.

Mà ngày sau đó, thân thể Lục run lên, đột nhiên ngẩng đầu lên, nhìn cỏ Sinh Hồn xanh biếc tràn đầy sức sống kia. Mà người cầm những cỏ Sinh Hồn đó lại chính là Hắc Đế. “Đây... là cỏ Sinh Hồn?" Lục đã nhận được thông tin giới thiệu mà Tiêu Hạo Thiên gửi cho anh ta. Thật ra lúc này, trong lòng anh ta đã nhận ra rồi, nhưng không dám khẳng định.

Hắc Đế gật đầu nói: “Ừ, đúng vậy, đây chính là cỏ Sinh Hồn Lục. Anh đi Sài Gòn, cứu cô gái đó đi. Đây là do lúc trước em trai tôi nhờ tôi tìm giúp anh, thứ này rất khó tìm, một mình tôi cũng chỉ tìm được hại cây, còn ba cây này là do tôi và Đạo Trần cướp về đấy, anh lấy dùng đi.”

Thân thể Lục run lên, nhanh chóng nói: "Không, Hắc Đế, cứu điện chủ tôi trước đi, tinh thần của điện chủ tôi cũng vô cùng mệt mỏi."

Hắc Đế lắc đầu nói: “Không sao, chẳng phải trong tay tôi vẫn còn hai cây sao? Mà thứ đồ này cũng không được dùng nhiều. Bên phía Hạo Thiên, để nó ngủ thêm vài ngày nữa, hiệu quả sẽ càng tốt hơn. Có rất nhiều lúc, có một số thứ không thể giải thích với cậu được. Ví dụ tình trạng bây giờ của em trai tôi, nó tự mình ngủ một giấc là được, dùng cỏ Sinh Hồn để nó tỉnh lại thì nó sẽ càng mệt mỏi hơn thôi.” "Cái này..." Lục vẫn còn chút do dự.

Dù sao một người là điện chủ Tiêu Hạo Thiên của mình, một người là Dương Tú Anh vì cứu mình mà hôn mê bất tỉnh. Trong lòng Tiêu Hạo Thiên nhất thời vô cùng rối rắm. "Lục Thiên Vương, anh đi Sài Gòn đi, Tú Anh cũng là chị em tốt nhất của tôi, hơn nữa chị Hắc Đế nói rất đúng. Hạo Thiên quá mệt rồi, tôi cũng muốn để anh ấy ngủ thêm mấy ngày nữa, nghỉ ngơi cho tốt.” Ngay khi Lục đang rối rắm. Cao Ảnh Vy đi từ trong phòng ra, cười nói với Lục. "Ánh Vy? Em..." Lúc này, sau khi Cao Ảnh Vy nói, Hắc Đế đột nhiên nhíu mày nhìn Cao Ánh Vy.

Cô ta cảm thấy Cao Ảnh Vy ở trước mặt có gì đó rất khác. Trong cảm nhận của cô ta, Cao Ánh Vy rất mạnh, tuyệt đối không phải là một cô gái bình thường, nhưng điều kỳ lạ là, cô ta là một cường giả đỉnh phong bậc bảy Đế cấp, vậy mà lại không cảm nhận được bất kỳ khí tức dao động nào trên người

Cao Ánh Vy. Dường như rất giống một người bình thường.

Lúc này, Cao Ánh Vy thấy Hắc Đế nhìn mình, vì vậy cô cười nói với Hắc Đế: “Chị Hắc Đế, ừm, em là Cao Ánh Vy, trước kia thường xuyên nghe Hạo Thiên nhắc đến chị, hôm nay mời gặp mặt, chị thật sự rất xinh đẹp.

Hắc Đế được Cao Ánh Vy khen như vậy, nhất thời cũng có chút xấu hổ. Người dũng mãnh như cô ta, vũ khí cũng đều là búa tạ, lúc này lại không khỏi có chút đỏ mặt. Hắc Đế xấu hổ nói: “Làm... làm gì có chứ. Em gái, em... em mới thật sự xinh đẹp, rất đẹp."

Ừm, thật ra lúc này, câu cuối cùng của Hắc Đế là thật, cô ta nhìn thấy ảnh của Cao Ánh Vy từ lâu rồi. Lúc đó cô ta đã cảm thấy Cao Ánh Vy rất đẹp rồi.

Nhưng hôm nay khi cô ta chân chính đối mặt với Cao Ánh Vy, cô ta mới phát hiện, Cao Ảnh Vy càng xinh đẹp hơn. Đẹp hơn trong ảnh nhiều. “Ha ha, chị ơi, chị không cần phải khen em đâu, chị ơi, em đã dọn dẹp một phòng cho chị rồi, em dẫn chị đi xem nhé?" Cao Ánh Vy rất tự nhiên đi đến trước mặt Hắc Đế, rất tự nhiên ôm lấy cánh tay cô ta.

Hắc Đế vô thức gật đầu nói: “Ừ, ừ, được.”

Sau đó cô ta đi theo Cao Ánh Vy. Mà sau khi Cao Ánh Vy và cô ta tạm biệt nhau, Hắc Đế mới đột nhiên phản ứng lại, cuối cùng cô ta mới biết có chỗ nào không đúng. Người em dâu này của mình, khi đứng trước mặt mình, một cường giả cấp để bảy sao mà có thể tự nhiên như vậy?

Đúng, chính là tự nhiên như vậy. Mà phải biết, mặc dù vừa rồi cô ta không cố ý tản ra khí thế và áp lực. Nhưng một cường giả đế cấp bốn sao như cô ta, khi người bình thường đứng một chỗ với cô ta, cũng sẽ cảm nhận áp lực rất đến.

Nhưng người em dâu này của cô ta, lại hoàn toàn không làm sao? "Chuyện gì vậy nhỉ? Không phải nói người em dâu này của mình chỉ là một người bình thường thôi sao? Nhưng tại sao mình lại cảm thấy cô ấy không phải như vậy nhỉ?" Lúc này Hắc Đế vô cùng hoang mang, hoang mang nhìn về bóng lưng ở xa của Cao Ánh Vy.

Mà lúc này, Lục cũng không do dự nữa, mang theo ba cây cỏ Sinh Hồn mà Hắc Đế tặng anh ta đi Sài Gòn.

Hai tiếng sau, thành phố Sài Gòn, nhà họ Dương, trong phòng điều trị của Dương Tú Anh, thân hình Lục xuất hiện ở đó. Dương Vũ Minh vô cùng căng thẳng đứng sau Lục. “Lục... Cậu Lục, Tú Anh.... Tú Anh, có thể tỉnh lại không?" Dương Vũ Minh vô cùng căng thẳng hỏi Lục. Lục gật đầu nói: “Ừ, nhất định có thể. Điện chủ tôi có nói, thật ra Tú Anh chỉ cần dùng hai cây cỏ Sinh

Hồn là có thể tỉnh lại, mà bây giờ chúng ta có ba cây." Lục nói xong, không do dự nữa, đi đến trước giường Dương Tú Anh, trực tiếp nghiền nát ba cây cỏ Sinh Hồn, sau đó rắc lên đầu Dương Tú Anh. Mà ngay sau đó, nhưng năng lượng kỳ lạ của cỏ Sinh Hồn không ngừng tràn vào trong đầu Dương Tú Anh.

Thời gian chậm rãi trôi qua, sau mười phút, ngón tay của Dương Tú Anh cử động, sau đó mi mắt cũng chuyển động. Ngay sau đó, Dương Tú Anh nằm hôn mê trên giường mấy ngày liền cũng dần dần mở mắt ra.

Mà khi Dương Tú Anh mở mắt ra, người nhìn thấy đầu tiên là Lục, lúc này ánh mắt của cô vô cùng phức tạp, mở miệng nói với Lục: “Tiêu Hạo Thiên thế nào rồi?”

Đúng vậy, mặc dù Dương Tú Anh bị hôn mê, nhưng chương trình trí tuệ nhân tạo mà cô ta tặng cho Lục, đã kết nối với hệ thống nơron trong não cô ta. Cho nên mặc dù lúc trước cô đang hôn mê, nhưng cô đều biết hết những cảnh trên chiến trường ngoài biên giới.

Sau khi Lục thấy Dương Tú Anh tỉnh lại, câu đầu tiên là hỏi về tình hình của đại ca mình. Vì vậy liền gật đầu nói: “Yên tâm đi, ca phẫu thuật của điện chủ rất thành công, chỉ là bây giờ vẫn còn đang hôn mê." "Ừ." Sau khi Dương Tú Anh nói xong, thì im lặng.

Lần này cô ta cũng coi như là chết một lần. Đúng vậy, nữ khoa học hàng đầu điên cuồng này, cô ta đã làm mọi cách để có thể có được chương trình cùng chết với Lục. Lúc đầu cô ta còn nghĩ là mình sẽ chết. Nhưng cuối cùng cô ta không hề chết, hơn nữa còn có thể sống, lại mở mắt ra lần nữa.

Dương Tú Anh chết qua một lần, và Lục chết qua một lần, hai người bọn họ lại gặp nhau lần nữa, nhưng cũng không có nhiều chuyện để nói.

Dương Tú Anh không nói gì, một người đầu gỗ như Lục lại càng không nói gì. Nhất thời giữa hai người họ rơi vào bầu không khí ngại ngùng.

Một lúc lâu sau, Dương Tú Anh hỏi Lục: “Vân Nguyệt cũng về rồi sao?"

Lục gật đầu nói: “Ừ, đang ở Hà Nội với Diệt."

Dương Tú Anh cũng gật đầu, sau đó lại im lặng. Một lúc sau, Dương Tú Anh cúi đầu nói với Lục: "Lục, dẫn em đến Hà Nội đi, em đã lâu rồi không gặp Vân Nguyệt và Ánh Vy rồi." "Được." Lục gật đầu.

Thật ra lúc này, trong lòng Lục có vô số lời muốn nói với Dương Tú Anh. Anh chỉ cần dùng một ngón tay cũng có thể đẩy người phụ nữ trước mặt này vào chỗ chết, trong vô thức, cô ta đã có một vị trí rất quan trọng trong lòng anh ta rồi.