Hơn tám giờ sáng, trên đường bay ra Hà Nội, hai chiếc máy bay đang rời khỏi Sài Gòn tốc độ rất nhanh cất cánh bay về Hà Nội.
Sau khi Tiêu Hạo Thiên và Tiêu Chiến Minh ngồi trên máy bay rời khỏi Sài Gòn, ở sân bay Sài Gòn, thân ảnh Vòng Thiên Thanh xuất hiện. Ông ta ngẩng đầu nhìn hai chiếc máy bay, sắc mặt vô cùng ngưng trọng. Lần ra Hà Nội này khẳng định sẽ có chuyện xảy ra.
Mà lúc này, trong tổng bộ Bộ quốc phòng Việt Nam ở Hà Nội, sắc mặt hai người Vòng Thiên Thanh và Long Chiến Quốc cũng đều ngưng trọng, nhìn chằm chằm vào hình chiếu hai chiếc máy bay trên màn chiếu lớn. Cả hai đều biết rõ người ngồi trên hai chiếc máy bay này là ai.
Long Chiến Quốc và Vòng Thiên Thanh đều ở trong long trì ngâm người ba ngày ba đêm, tất cả nội thương trong người hai người lúc này đều đã hồi phục, hơn nữa hơi thở cũng càng tăng mạnh hơn. Hơi thở của Vòng Thiên Thanh lúc này là cấp thiên hoàng hậu kỳ. Còn Long Chiến Quốc lại càng mạnh mẽ hơn, hơi thở trên người đã hoàn toàn có thể thu liễm lại, càng thêm vẻ sâu không lường được.
Tuy hiện giờ Long Chiến Quốc còn chưa chính thức đột phá lên một tầng nữa nhưng cũng đã bước một bước chuẩn bị đột phá rồi.
Đại trưởng lão dự đoán đại chiến tương lai mà nổ ra, Việt Nam sẽ lần nữa lâm vào đại nạn như mấy chục năm về trước. Cho nên bây giờ nguồn tài nguyên cao cấp dự trữ của Việt Nam sẽ không giữ lại nữa.
Lúc này, Vòng Thiên Thanh nhìn chằm chằm hai chiếc máy bay trên màn hình đang bay ngày càng gần Hà Nội, sắc mặt vô cùng ngưng trọng, nói: “Không ngờ hai ông cháu bọn họ thế mà lại cùng ra Hà Nội, lại còn cùng xuất phát ở sân bay Sài Gòn nữa, thời gian cách nhau còn chưa đến mười phút."
Sắc mặt Long Chiến Quốc cũng nặng nề gật đầu. Chuyện của nhà họ Tiêu vô cùng quan trọng. Bây giờ nhà họ Tiêu có hai con rồng. Một con là Tiêu Chiến Minh chinh chiến vì Việt Nam cả đời người, chết cũng không từ bỏ, hơn nữa bây giờ đã đột phá lên cấp thiên vương. Với tài nguyên của Việt Nam lúc này, chiến thần lâu năm như Tiêu Chiến Minh có kinh nghiệm chiến đấu cả đời tuyệt đối sẽ càng tăng tiến hơn. Hơn nữa nhiều năm qua, những cống hiến mà ông đã làm vì Việt Nam căn bản không thể nào đếm hết được.
Còn Tiêu Hạo Thiên cũng như thế, điện Thiên Thần biên giới từ khi thành lập, trên chiến trường biên giới khắp nơi bảo vệ quyền lợi của Việt Nam. Năm năm gần đây, điện Thiên Thần trên chiến trường biên giới đã sớm trở thành tấm chắn che chở cho Bộ quốc phòng Việt Nam. Có thể nói, ở chiến trường biên giới, nếu không có điện Thiên Thần kiềm chế thì Bộ quốc phòng Việt Nam muốn nhanh chóng phát triển lớn mạnh là chuyện không thể nào. Mà lực chiến đấu của bản thân Tiêu Hạo Thiên càng là độc nhất vô nhị, chỉ mỗi danh tiếng đã có thể làm chấn động cả vùng chiến trường biên giới, khiến cho bọn xấu xa ngoài biên giới không dám tùy tiện xâm phạm.
Long Chiến Quốc hít sâu một hơi, gắt gao nắm chặt tay, nói với Vòng Thiên Thanh: “Thiên Thanh, tôi đi mời tam trưởng lão ra mặt cùng tôi, giờ ông lập tức đi sắp xếp người ra sân bay đón Tiêu lão trở về. Nhớ kỹ, lần này Bộ quốc phòng chúng ta phải làm là hòa giải quan hệ giữa hai ông cháu họ. Thằng bé Hạo Thiên bên kia ông cũng sắp xếp người đi đón đi."
Long Chiến Quốc dừng một chút, ánh mắt cực kỳ ngưng trọng nói tiếp: “Thằng bé kia làm việc trước giờ đều mạnh mẽ vang dội, không chút dây dưa do dự nào. Bây giờ thằng bé dẫn vợ con về Hà Nội nhất định là trở về cúng bái mẹ nó. Cho nên tôi đoán chắc hôm nay nó sẽ đến nhà họ Tiêu. Mà Tiêu lão cũng đúng lúc trở về trong thời gian này. Rất phiền phức, không biết là chuyện may mắn hay bất hạnh nữa! Thời gian cho chúng ta không nhiều lắm, họ sắp đến Hà Nội rồi, chúng ta chỉ còn có một tiếng để chuẩn bị thôi!”
Vòng Thiên Thanh nhíu mày thật sâu, trên mặt cũng không còn dáng vẻ không quan trọng như ngày trước. Ngay sau đó, ông ta lại vô cùng phức tạp nói với Long Chiến Quốc: “Nguyên soái Long, tôi thấy Tiêu Hạo Thiên là người có tình có nghĩa, mà ông nội cậu ấy từ đầu đến cuối cũng không hề biết gì về chuyện xảy ra năm năm trước của nhà họ Tiêu. Ông nói... hôm nay cậu ấy thực sự sẽ gây chuyện với nhà họ Tiêu lần nữa không?"
Long Chiến Quốc cũng nhíu mày, lắc đầu nói: "Khó nói lắm. Đúng là thằng bé kia các mặt đều rất tốt, nhưng nó còn quá trẻ, còn quá trẻ! Nếu xảy ra chuyện gì, nhất thời xúc động Tiêu lão có thể không chịu nổi... Tất cả những chuyện này không dám đánh cược được."
"Ông cháu nhà họ Tiêu đều là chiến sĩ quốc gia của Việt Nam. Hai người họ ai cũng không thể có sai sót gì, ai cũng không thể chịu uất ức! Trong lòng thằng bé kia có vô vàn uất ức, chúng ta không thể áp chế được. Hơn nữa chắc trong lòng nó cũng rất mệt, nếu chúng ta dùng tình yêu Việt Nam ép thì nó sẽ nghe theo. Nhưng ông phải nhớ, tuyệt đối không thể làm thế được, tuyệt đối không thể!"
Vòng Thiên Thanh gật mạnh đầu: “Vâng, tôi hiểu rồi. Vậy nguyên soái Long, ông và tam trưởng lão sẽ làm thế nào? Các ông đến nhà họ Tiêu hay là nhà họ Đường?"
Long Chiến Quốc suy nghĩ sau đó nói: “Tôi cùng tam trưởng lão đến nhà họ Tiêu nghênh đón anh hùng Tiêu lão trở về! Nhưng oán giận trong lòng thằng bé kia cũng phải được giãi bỏ. Thế này nhé, Thiên Thanh, ông dẫn hơn nửa lực lượng của Bộ quốc phòng Việt Nam, bảy thiên vương, mười chiến thần đi đón đứa bé kia. Hơn nữa ông có thể kéo dài thời gian được bao nhiêu thì cứ kéo dài bấy nhiêu."
"Tôi sẽ cùng tam trưởng lão và người nhà họ Tiêu đi đón Tiêu Chiến Minh. Được rồi, nhanh chóng chuẩn bị đi, thời gian không còn nhiều nữa. Nhớ kỹ không được có bất kỳ ý muốn ép buộc đứa bé kia! Hôm nay ông sẽ đứng về bên nó, lấy thân phận Nguyên soái Bộ quốc phòng Việt Nam hoàn toàn đứng về phía nó!”
"Vâng!" Vòng Thiên Thanh chào theo nghi thức quân đội với Long Chiến Quốc, sau đó bước nhanh ra ngoài, còn Long Chiến Quốc cũng lấy điện thoại liên hệ với tạm trưởng lão.
Rất nhanh, hai người Vòng Thiên Thanh và Long Chiến Quốc đã dẫn người đi ra nghênh đón hai chiếc máy bay ra Hà Nội. Hôm nay coi như may mắn là Tiêu Chiến Minh và Tiêu Hạo Thiên không đi chung một máy bay, cũng không hạ cánh xuống cùng một sân bay. Thế nên bọn họ mới có thể có chỗ hòa hoãn được.
Bên phía Tiêu Chiến Minh hôm nay sau khi trở lại nhà họ Tiêu, chắc chắn ông cụ sẽ biết được tất cả những chuyện xảy ra trong những năm này của nhà họ Tiêu. Lão anh hùng chiến đấu cả đời vì tổ quốc này rất có thể sẽ không chống đỡ được! Thế nên lần này Long Chiến Quốc muốn kéo cả tam trưởng lão cùng đến để an ủi Tiêu Chiến Minh.
Còn chỗ Vòng Thiên Thanh bên này cũng phải dẫn theo thành viên của Bộ quốc phòng Việt Nam đứng hoàn toàn về phía Tiêu Hạo Thiên. Hôm nay bắt buộc phải giúp Tiêu Hạo Thiên giải phóng được oán hận trong lòng với nhà họ Tiêu.
Hai ông cháu này đều là chiến sĩ quốc gia bình thường của Việt Nam. Tầng cấp cao Việt Nam không cho phép bất kỳ ai trong hai người có tổn thương gì. Dù là tổn thương cơ thể hay trong lòng. Mà giờ phút này ở trong nhà họ Tiêu Hà Nội, Tiêu Hạo Lam vẫn không lộ mặt, chỉ ngồi trong phòng minh trầm mặc không nói gì. Còn Tiêu Phong Minh và Tiêu Phong Vân thì trong lòng cực kỳ vội vàng. Trong nhà lớn nhà họ Tiêu đã dọn xong tiệc rượu vô cùng phong phú, nhưng lúc này trên mặt tất cả người trong nhà họ Tiêu lại không ai nở nụ cười.
Tiêu Phong Vân đi đến trước mặt Tiêu Phong Mình, ngưng trọng nói: “Ba, tin tức con cũng đã biết rồi, bác cả và Hạo Thiên cùng nhau xuất phát ở Sài Gòn. Ba, bữa tiệc này, bác cả sẽ không ăn đâu."
Tiêu Phong Minh hít sâu một hơi, chậm rãi nói: “Ừm. Nhưng vẫn phải có. Anh cả vẻ vang quay về, nhưng anh ấy không biết sau khi về nhà lại phải nhìn thấy tình cảnh cửa nát nhà tan, cảnh còn người mất thế này. Nhưng sớm hay muộn cũng đều có một ngày như vậy. Là ba có lỗi với anh cả. Anh cả chinh chiến bên ngoài, gửi gắm nhà họ Tiêu cho ba, nhưng ba lại không quản lý tốt."
"Ba!" Tiêu Phong Vân thở dài, trong lòng vô cùng phức tạp, nhưng cũng không nói gì nữa. Vốn Tiêu Chiến Minh trở về, nhà họ Tiêu hằn là phải vô cùng náo nhiệt vui vẻ, nhưng bây giờ mỗi người trong nhà họ Tiêu vẻ mặt đều rất nặng nề, trong lòng ai nấy đều có cảm giác như mưa gió sắp đến. Ngay sau đó, Tiêu Phong Minh lại hít sâu nói: "Đi thôi, Hạo Lam không ra ngoài thì con đi với ba đi đón bác cả con trở về. Vừa rồi lão nguyên soái Long cũng gọi điện cho ba, ông ấy và tam trưởng lão cũng đã đến sân bay bên kia rồi, chúng ta cũng nhanh chóng đi thôi."
“Vâng." Tiêu Phong Vân cũng không nghĩ nhiều nữa. Từ đêm qua đến giờ, mắt ông ta cứ giật liên tục, trong lòng luôn có một dự cảm xấu. Vết thương trên người ông còn chưa khỏi hẳn, trên bụng lúc này đang quấn băng vải thật dày, sắc mặt cũng tái nhợt. Nhưng so với chuyện hôm nay của nhà họ Tiêu thì cũng chẳng đáng gì. Hôm nay nhà họ Tiêu sẽ xảy ra chuyện lớn!
Mà cùng trong lúc đó, trên máy bay Tiêu Hạo Thiên nói với Cao Ánh Vy: “Ánh Vy, đợi sau khi đến nhà họ Đường, mẹ con em cứ ở với đám Thi Nhã trước nhé, anh ra ngoài làm chút chuyện." Sắc mặt Tiêu Hạo Thiên có hơi nặng nề nói với Cao Ánh Vy.
Cao Ánh Vy cảm thấy sắc mặt anh hơi không thích hợp, lo lắng kéo tay của anh. Cô là vợ Tiêu Hạo Thiên, năm năm trước đã biết chuyện của anh. Năm đó anh bị đuổi ra khỏi gia tộc, lại còn bị người ta đuổi gϊếŧ suýt nữa mất mạng.
"Hạo Thiên, cẩn thận đó, em và Thúy Hồng ở nhà họ Đường đợi anh." Cao Ánh Vy cắn môi nói với Tiêu Hạo Thiên.
Tiêu Hạo Thiên gật đầu: “Ừm, không sao đâu."
Máy bay cách Hà Nội ngày càng gần. Năm phút sau, cuối cùng cũng tiến vào bầu trời Hà Nội.
Tiêu Hạo Thiên nhìn Hà Nội bên ngoài cửa sổ, trong lòng suy nghĩ không ngừng. Lần này anh dẫn Cao Ánh Vy trở về, chắc chắn sẽ phải trở lại cúng bái mẹ anh. Nhà họ Tiêu anh bắt buộc phải đi một chuyến.
Lúc này, ở sân bay mà máy bay của Tiêu Hạo Thiên sẽ đáp xuống, lão Hình mặc đồ đen che toàn thân, còn có Thiên Thập Nhất, Thiên Thập Nhị và mười chiến thần đỉnh phong đều đã đứng trang nghiêm ở đây đợi Tiêu Hạo Thiên đáp xuống.
Bên một sân bay khác ở Hà Nội, tất cả nhân viên đều đã nghỉ hết, sân bay tạm thời phong tỏa. Đây chính là sân bay mà máy bay chở Tiêu lão chiến thần dự định hạ cánh xuống. Mà lúc này, ở sân bay, Long Chiến Quốc và tam trưởng lão dẫn theo mọi người sắc mặt ngưng trọng đang đứng đợi.
Thời gian từ từ trôi qua, năm phút, mười phút... hai mươi phút sau, cuối cùng hai chiếc máy bay từ Sài Gòn ra Hà Nội đã bắt đầu hạ tốc độ hưởng đến hai sân bay chuẩn bị hạ cánh.