Đêm đã gần khuya, rất nhanh đã đến mười một giờ đêm, tất cả khách khứa bên trong biệt thự nhà họ Đường cũng dần dần tản đi. Người nhà họ Đường, bao gồm cả Đường Yến Nhi, đều uống rất nhiều. Hôm nay là ngày hạnh phúc nhất trong năm năm qua của bọn họ. Tương lai nhà họ Đường, bọn họ cũng không dám tưởng tượng. Mỗi người đều hết sức vui vẻ.
Chẳng qua là tất cả khách khứa đều rời đi, làm Tiêu Hạo Thiên cũng muốn trở về, Thiên Nhất đi tới bên người Tiêu Hạo Thiên kính cần nói: “ Đại ca, hào phú cấp cao Hà Nội, gia chủ nhà họ Tống, Tống Kim Anh muốn cầu kiến đại ca, bây giờ đang quỳ ở ngoài cửa...”
Lúc này trong mắt Đường Như Ý lóe lên một tia lạnh lẽo, đáp lời Tiêu Hạo Thiên: “Anh trai, gia chủ nhà họ Tống này rõ ràng sợ, lúc trước Tần Tuyết Kiều cùng anh cắt đứt quan hệ, người đàn bà để tiện kia rất nhanh đã cấu kết cùng Tống gia, hơn nữa hai người đó cũng đã đính hôn, vậy mà trưa ngày hôm nay, tên Tống Thành Nghị bị dọa sợ đến nỗi đến nhà họ Đường chúng ta, đem hôn ước hủy bỏ..." Tiêu Hạo Thiên gật đầu, ánh mắt híp một cái chậm rãi nói: “Thì ra là như vậy, Tân Tuyết Kiều. Tân Tuyết Kiều..." Năm năm rồi Tiêu Hạo Thiên mới nghe lại tên người phụ nữ này, ở sâu trong đáy lòng lại không có gợn sóng. Trước kia anh khá non nớt, bị vẻ bề ngoài của Tần Tuyết Kiều mê hoặc, nhưng bây giờ anh quay đầu nhìn lại thời điểm đó, diện mạo và tâm tư Tần Tuyết Kiều năm đó, anh liền hiểu rõ. Tân Tuyết Kiều năm đó vẫn luôn đùa giỡn anh thôi, căn bản là không có một chút tình cảm nào.
"Hạo Thiên, nghe dì nói, đừng gặp chủ nhân nhà họ Tống, ông ta cũng không xứng! Còn Tân Tuyết kiều kia, nhà họ Tần, trước kia bọn họ đùa giỡn chuyện của cháu, bây giờ chúng ta thanh toán từng việc với bọn chúng!” Đường Yến Nhi trong lòng cũng vì khó chịu nói với Tiêu Hạo Thiên. Cùng là phụ nữ, năm đó bà đã cảm thấy ghê tởm Tần Tuyết Kiều, cô ta hoàn toàn đùa giỡn với tình cảm của Tiêu Hạo Thiên.
Nhưng sau đó Tiêu Hạo Thiên cũng khoát tay áo nói rằng: “Không sao, gặp một lần đi, anh ngược lại muốn nghe Tống Kim Anh có thể nói ra cái gì đó.”
Tiêu Hạo Thiên nói xong, đối với Thiên Nhất phất tay, Thiên Nhất đi ra ngoài, sắc mặt hết sức trắng bệnh, mồ hôi lạnh trên khuôn mặt không ngừng chảy xuống. Gia chủ nhà họ Tống Tống Kim Anh liền đi vào. Hơn nữa sau khi đi vào anh ta bùm một tiếng liền quỳ gối trước mặt Tiêu Hạo Thiên: “Đại nhân, Nhà họ Tống có tội, xin đại nhân thứ lỗi, Tổng Thành Nghị đã bị đánh gãy một chân, hơn nữa tối nay tôi liền đem nó ném khỏi Hà Nội, vĩnh viễn không trở lại. Đồng thời nhà họ Tổng sẵn lòng tặng một nửa gia sản, nhận tội. Chỉ cầu xin ngài tha tội...”
Tiêu Hạo Thiên hứng thú nhìn Tống Kim Anh quỳ trên mặt đất, chậm rãi nói: “ Ha hả... Tổng gia chủ, tội lỗi nhà họ Tống ở đâu?”
Tống Kim Anh cắn răng nói: “Đại nhân, nhà họ Tống có tội! xin đại nhân tha tội!” Tống Kim Anh quỳ trên mặt đất, đầu đã thấp còn thấp hơn. Lúc này khi ông ta tự mình quỳ gối trước mặt Tiêu Hạo Thiên, mới thực sự cảm nhận được sự cường đại cùng khủng bố của Tiêu Hạo Thiên.
“Tống Thành Nghị gãy chân? Vậy sau này nửa đòi còn lại e rằng muốn phải ngồi xe lăn? Còn nhà họ Tống lẽ nào về sau muốn cho một người què làm người thừa kế sao?" Tiêu Hạo Thiên giọng điệu chậm rãi nói.
Tổng Kim Anh quỳ trên mắt đất rùng mình một cái, ông ta cơ hồ trong nháy mắt liền nghe hiểu ý tứ của Tiêu Hạo Thiên. Tiêu Hạo Thiên tuy rằng là đang hỏi ông, nhưng cũng đã quyết định số phận của Tống Nghị! Ông ta nói đánh Tổng Thành Nghị gãy một chân, nhưng ý của Tiêu Hạo Thiên là đánh gãy cả thảy hai chân!
Vì vậy, Tống Kim Anh khẩn trương cung kính mở miệng nói: “ Cảm ơn đại nhân bỏ qua cho nó, Tống Thành Nghị! Nửa đời sau ngồi ở xe lăn cũng là nó có phúc! Hơn nữa Tống gia tôi chắc chắn sẽ không để cho một người què sẽ thừa kế!”
“Ai, Gia chủ Tống gia, ông có hơi quá, quên đi, đối với người họ Tống, tôi không có hứng thú gì, gia chủ Tổng gia ông về đi." Tiêu Hạo Thiên thở dài thật sâu.
Nhưng Tống Kim Anh lại mảy may không dám ngẩng đầu, đứng dậy càng thêm cung kính đối với Đường Huy Hoàng bên cạnh Tiêu Hạo Thiên nói: Ông chủ Đường, ngày mai tôi sẽ sai người mang đến một số hợp đồng, còn xin ngài ký nhận, Tống gia vô cùng cảm kích, vô cùng cảm kích...”
“Ừ. Được..” Đường Huy Hoàng cũng tràn đầy thổn thức gật đầu. Tống gia này vẫn thức thời. Mà hiện giờ nói trắng ra, vẫn là ngại vì Tiêu Hạo Thiên quyền thế ngập trời, cùng tương lai vô hạn. Cho nên Tống Gia mới có thể đánh gãy hai chân của người thừa kế nhà ông ta, hơn nữa chủ động tặng nửa gia sản đi.
Tổng Kim Anh đi, đến lúc ông ta ra khỏi cửa chính nhà họ Đường, sau khi đi rất xa, ông ta mới đột nhiên nhã nhào trên đất, thở mạnh từng ngụm từng ngụm. Quả nhiên, Tiêu Hạo Thiên đối với chuyện năm đó, vẫn còn để bụng. Cũng may mà tối nay ông ta tới, bằng không thì người nhà họ Tống thực sự xong rồi!
“Tần Tuyết Kiều! một con đàn bà để tiện! con đàn bà để tiện! Hôm nay Tống gia tôi nhục nhã, ngày nào đó chắc chắn sẽ trả lại gấp trăm lần!” Tống kim Anh ngã nhào trên đất, ngày lúc này đối với Tần Tuyết Kiều đã động sát tâm. Ông ta sẽ đợi thái độ Tiêu Hạo Thiên đối với Tân Tuyết kiều, một khi Tiêu Hạo Thiên không để ý Tần Tuyết Kiều, ông ta nhất định phải làm cho Tân Tuyết Kiều mất mặt..
Mà giờ phút này bên trong đại viện nhà họ Đường, Tiêu Hạo Thiên có phần trầm mặc. Tân Tuyết kiều, người phụ nữ năm năm trước anh thích nhất, người phụ nữ đã lừa dối anh, trong lòng anh là có thêm một tia thù hận.
“Hạo Thiên.” Đường Yến Nhi thấy dáng vẻ Tiêu Hạo Thiên có chút không thích hợp, vì thế liền đưa tay kéo cánh tay Tiêu Hạo Thiên, có chút lo lắng nhìn anh nói: “Hạo Thiên, chuyện đã qua rồi. Năm đó Tần Tuyết Kiều kia vứt bỏ cháu là tổn hại của cô ta, không chừng bây giờ trong lòng cô ta đã hối hận..”
“Ừ, Tiểu Di, Dì không cần lo lắng cho cháu, cháu không sao, cháu ra ngoài một chút." Tiêu Hạo Thiên hít sâu một hơi. Trước anh không muốn quay về Hà Nội, cũng có nguyên nhân là Tần Tuyết Kiều. Mà lần này đáng lẽ anh cũng không muốn gặp lại Tần Tuyết Kiều, nhưng Tống Kim Anh tới, hơn nữa đem chuyện trước kia nói ra.
Tiêu Hạo Thiên đi tới ngoài cửa, phía sau Thiên Thập và Nhất Thiên Thập Nhị nhìn nhau, hai người lặng lẽ theo xa sau lưng Tiêu Hạo Thiên Bọn họ cảm thấy vẻ mặt Tiêu Hạo Thiên Hạo có chút không thích hợp.
Lúc Tiêu Hạo Thiên vừa mới đi ra cổng chính nhà họ Đường, liền thấy được ở trước cửa chính nhà họ đường xa xa Tân Tuyết Kiều mặc váy dài không ngừng bồi hồi quanh quẩn một chỗ. Ngay sau đó Tần Tuyết Kiều thấy được Tiêu Hạo Thiên, anh cũng nhìn thấy cô ta. Tiêu Hạo Thiên nhíu mày, xoay người đã muốn đi.
Nhưng Tân Tuyết Kiều rất nhanh đã chạy tới phía sau Tiêu Hạo Thiên, nước mắt lưng tròng đối với Tiêu Hạo Thiên sáng to một tiếng: “Hàn Dạ!”
Tiêu Hạo Thiên dừng lại, trong lòng đột nhiên dâng lên một tâm trạng phức tạp. Sau một lúc, anh xoay người lạnh lùng nhìn Tần tuyết Kiều, nhìn người phụ nữ mình từng thích nhiều năm, không mang theo chút cảm tình nói: "Bây giờ gọi tôi là Tiêu Hạo Thiên, cô Tần, cô tìm tôi có việc sao?”
Tần Tuyết Kiều thẳng tiến lên liền bổ nhào vào lòng Tiêu Hạo Thiên, nước mắt lách cách rơi xuống, đối với Tiêu Hạo Thiên khóc lóc kể lể nói: “Hạo Thiên, thật xin lỗi, thật xin lỗi, là em sai lầm rồi, thật xin lỗi, anh tha thứ cho em được không? Được không?"
Thân hình Tiêu Hạo Thiên chấn động, ngay sau đó thân thể Tần Tuyết kiều bị đánh bay ra ngoài, Tiêu Hạo Thiên nhíu mày nhìn Tân Tuyết Kiều ngã nhào trên đất, hít một hơi thật sâu, nói: " Tân Tuyết Kiều, cô đối với tôi vốn là không có tình cảm, không phải sao? Hơn nữa hiện tại tôi đã có vợ, cô không nên tới tìm tôi!”
Nước mắt Tần Tuyết Kiều chảy càng nhiều hơn: Thật xin lỗi...thật xin lỗi...thật xin lỗi..." Tần Tuyết Kiều không ngừng lẩm bẩm trong miệng lời xin lỗi.
Tiêu Hạo Thiên lạnh lùng lắc đầu, người phụ nữ này nói như thế nào đây, là lần đầu tiên anh dành tình cảm chân thành cho cô ta. Sau một lúc anh ngồi xổm trước mặt Tân Liên Kiều nói: “ Tân Tuyết Kiều, năm năm trước tôi đã thật lòng với cô, cô biết không?”
Tân Tuyết Kiều sững sờ, cô ta đã hiểu ý tứ trong lời nói của Tiêu Hạo Thiên, nhưng đã từng đi qua, nước mắt trên mặt càng nhiều hơn. Cô ta vẫn luôn tự cho mình là thông minh, mà bây giờ cô ta mới hiểu được, lúc trước cô ta rốt cuộc mất đi cái gì. Chỉ là mất đi liền mất đi, cũng không tìm về được nữa.
“Hạo Thiên...Em.." Tần Tuyết Kiều ngẩng đầu, muốn cùng Tiêu Hạo Thiên nói tiếp, Tiêu Hạo Thiên đã muốn đứng dậy, đi đến hướng xa xa. Tân Tuyết Kiều muốn mở miệng gọi Tiêu Hạo Thiên lần nữa, nhưng thế nào cũng không nói ra lời. Năm năm trước cô ta thực sự không có cảm giác gì với Hạo Thiên sao? Cũng không phải, dù sao bọn họ cũng ở bên nhau nhiều năm, ít nhiều vẫn còn có chút tình cảm. Nhưng đối mặt với lợi ích trước mắt, Tần Tuyết Kiều lựa chọn là lợi ích.
Tiêu Hạo Thiên đi, đi về hướng xa xa, anh không muốn ở lại Hà Nội, về phần nhà họ Tiêu? Hiện tại anh không muốn đi, lần này đến Hà Nội, anh gặp người thân nhà họ Đường đến chào mẹ, lại gặp Tần Tuyết Kiều chủ động tìm tới. Anh cảm thấy không sao cả, anh không muốn ở lại nữa, anh muốn trở về Thiên Hải cùng vợ con.
Hà Nội? Cái thành phố này, khắp nơi tràn đầy quyền thế, anh một chút cũng không thích. Cho nên về trước ở mấy ngày sẽ giải quyết. Qua một lát sau, một chiếc xe dừng ở trước người Tiêu Hạo Thiên. Việc này là Tiêu Hạo Thiên giao cho Thiên Thập Nhất sắp xếp, xe đi sân bay.
Tiêu Hạo Thiên ở đối diện lên xe trước, thân hình dừng lại, nói: “Khiến nhà họ Tần cút khỏi Hà Nội, đời này tôi đều không muốn lại nhìn thấy bọn họ, còn người phụ nữ kia." Tiêu Hạo Thiên nói xong, liền lên xe, xe khởi động, đi về hướng sân bay.
Nửa giờ sau, trên sân bay Hà Nội, bên dưới máy bay, hình bóng Hình Lão xuất hiện ở phía sau Tiêu Hạo Thiên, đối diện Tiêu Hạo Thiên vừa cười vừa nói: "Đại ca, phải trở về Thiên Hải sao?"
Tiêu Hạo Thiên gật đầu: "Ừ, trước tiên ở đó mấy ngày, sau đó sẽ mang theo gia đình trở lại cúng tế mẹ tôi."
Hình Lão gật gật đầu nói: “Ừ, đại ca tôi có chuyện nói với cậu, Vòng Thiên Thanh đã lên Hoàng cấp, kế tiếp chiến bộ Long Quốc có thể phải có những điều chỉnh lớn, hơn nữa Hà Nội còn dư lại bảy đại nhà thế phiệt, đã ở đây triệu tập cuộc họp khẩn cấp. Vòng Thiên Thanh dự định đàm phán một lần với bảy đại nhà thế phiệt, đặt ra quy tắc lại từ đầu, ông ta muốn mời cậu đi."
Tiêu Hạo Thiên bỗng nhiên nói: "Tôi thì không đi được, tôi hiểu ý của Vòng Thiên Thanh, Hình Lão ông đi đi. Lần này tới Hà Nội, tôi hơi mệt một chút, trở về nghỉ vài ngày, chuyện này về phía Hà Nội, còn phải làm phiền Hình Lão ông."
Hình Lão cười gật gật đầu nói: "Ừ, được."
Tiêu Hạo Thiên nói xong, liền lên máy bay, trở về Thiên Hải. Về phía người nhà họ Đường anh cũng gọi điện thoại nói cho Đường Huy Hoàng và Đường Yến Nhi một tiếng, mấy ngày nữa sẽ mang Cao Ánh Vy cùng Tiểu Tiểu trờ lại. Máy bay sẽ sớm cất cánh..
Sau khi Tiêu Hạo Tiên rời đi không lâu, màn đêm đã xuất hiện, trong biệt phủ Tân gia, gia chủ Tần gia có thực lực Chiến Thần hậu kỳ, đột nhiên kêu lên một tiếng đau đớn. Hơi thở của ông ta rất nhanh tuột xuống dưới Chiến Thần, duy trì ở trình độ Nửa bước Chiến Thần.
Tần lão giả tử thở dài sâu sắc, vừa rồi đối phương không có gϊếŧ ông, chỉ chân chính phế đi tu vi Thần cấp của ông. Sau mười phút, Tân lão gia tử uể oải, triệu tập hội nghị gia tộc, thương lượng tìm đối sách suốt đêm, vì có người không muốn để Tân gia bọn họ sống ở chỗ này nữa, trong nháy mắt, Tần lão gia tử như già hơn mười tuổi.
"Nhà họ Tần phải rời khỏi Hà Nội... Về phần Tân Tuyết Kều? Buộc nó trở về, mang đi... Lão Tân ra lệnh. Về phần Tần Tuyết Kiều? Ông đã không muốn trừng phạt, cũng không muốn thấy tâm tư sâu nặng của cháu gái. Nửa đời sau của nó cũng sẽ sống trong đau khổ, bởi vì Tần Tuyết Kiều cùng nhà họ Tân, chỉ cần Tiêu Hạo Thiên còn sống, đời này bọn họ sẽ không còn tương lai, chỉ biết sẽ bị hạ thấp...
Hai giờ sáng, thành phố Thiên Hải, Tiêu Hạo Thiên lái xe đến nhà. Nhìn trên tầng nhà đã sớm tắt đèn, anh tắt đèn xe, khi muốn châm điếu thuốc. Đột nhiên anh liền thấy Cao Ánh Vy, mặc chiếc quần đen, khoác trên người âu phục, đang đứng ở phía trước xe cách đó không xa.
Tiêu Hạo Thiên khẩn trương xuống xe, nhìn Cao Ánh Vy ngạc nhiên nói: "Tại sao em còn chưa ngủ?” Cao Ánh Vy vừa cười vừa nói:"Chờ anh đó, trước có ngủ, nhưng em cảm giác đêm nay anh sẽ trở về, cho nên liền thức dậy, xuống dưới này chờ anh, anh xem, anh thực sự đã trở về. ”
Xa xa dưới bóng đêm, ánh trăng dịu dàng chiếu trên người Cao Ánh Vy, Cao Ánh Vy nhìn Tiêu Hạo Thiên cười, giây phút này cô thực sự giống như một người vợ hoàn hảo, chờ đợi sự trở về của chồng mình. Tiêu Hạo Thiên cũng nhìn Cao Ánh Vy cười, đây mới là người cả đời này anh phải bảo vệ nhất, người phụ nữ phải dùng hết tất cả để yêu thương...