Sự Trở Lại Của Chàng Rể Vô Dụng

Chương 7: Sao có thể để mày chết dễ dàng như vậy chứ?

Cao Ánh Vy há hốc miệng, trong lòng hoàn toàn không dám tin, thật sự là… Tiêu Hạo Thiên thật sự xuất hiện vào lúc cô tuyệt vọng nhất, thật sự xuất hiện rồi! Trong khoảnh khắc đó,

nước mắt của Cao Ánh Vy không kìm được mà chảy xuống.

Mà ngoài cửa kính xe lúc này, Tiêu Hạo Thiên đang nhìn chằm chằm Cao Ánh Vy cũng đang rơi những giọt nước mắt nóng hổi. Sau hơn năm năm xa cách, cuối cùng anh cũng được gặp lại cô gái này. Cô gái khi xưa đã kéo anh ra khỏi bóng tối, cô gái bị chính mình tốn thương sâu sắc, cô gái đã sinh ra một đứa

con gái cho anh.

“Cái… Cái gì? Làm sao… Làm sao có thể chứ?” Lúc này, ‘Thấm Xuân Linh vốn không đành lòng nhìn Cao Ánh Vy bị mang đi nên đuổi theo, sau đó liền trông thẩy một cảnh tượng mà suốt cả cuộc đời này cô ấy cũng không dám tin. Một người đàn ông vậy mà lại dùng cơ thế mình mạnh mẽ chặn đứng một

chiếc xe ô tô! Còn là một chiếc xe ô 1ô đang phóng như bay!

Thẩm Xuân Linh đứng tại chỗ, ngây người nhìn cảnh tượng

phía trước, nhìn người đàn ông bí ấn cưỡng chế xe của Châu

Đình Nghĩa dừng lại. Ngay sau đó, trong đầu cô ấy xuất hiện một ý nghĩ mà cô không đám nghĩ tới. Có khi nào… Người đàn

ông này chính là ba của Thúy Hồng không?

Một tiếng “Rầm” thật lớn, chiếc Mercedes-Benz của Châu. Đình Nghĩa rơi xuống từ trên không trung, sau khi rơi xuống, phía sau thân xe trực tiếp lõm xuống một mảng lớn, chiếc xe bốc khới, bánh xe dừng chuyển động, kính chẩn gió phía trước. xe cũng hoàn toàn vỡ vụn, khiến tầm nhìn giữa Tiêu Hạo Thiên

và Cao Ánh Vy không còn bị ngăn cản nữa.

Châu Đình Nghĩa nhanh chóng xuống xe, ánh mắt kinh hãi nhìn Tiêu Hạo Thiên, gã lắp ba lắp bắp nói: “Mày… Mày là ai? Mày… Mày muốn làm gì? Mày đừng có xăng bậy, ba tao là Châu Chính Vĩ đấy! Người giàu nhất thành phố Huế, quyền lực ngang.

trời, mày đừng có mà làm bừa.

“Người đâu, người đâu…” Châu Đình Nghĩa dừng một chút rồi tiếp tục hét lớn với đám đàn em trong hai chiếc xe phía đẳng sau.

Đối với Châu Đình Nghĩa đang sợ hãi, Tiêu Hạo Thiên chẳng thèm ngó ngàng, bởi vì lúc này toàn bộ ánh mắt anh đều đang tập trung vào Cao Ánh Vy. Nhìn thấy người phụ nữ năm ấy đã cho mình gần như tất cả mọi thứ, thậm chí cuộc đời của cô ấy cũng suýt chút nữa vì bản thân mình mà bị hủy hoại. Trong lòng

Tiêu Hạo Thiên dâng lên cảm giác tội lỗi sâu sắc.

Ngay sau đó, Tiêu Hạo Thiên mở miệng, giọng nói khàn đặc: ‘Anh xin lỗi, anh đến muộn rồi, khiến cho em và Thúy Hồng,

phải chịu đau khổ, anh xin lỗi…”

“Tiêu Hạo Thiên.. Cao Ánh Vy nhìn người đàn ông trước mặt bằng ánh mắt vô cùng phức tạp, nhìn thấy người đàn ông mà suốt năm năm qua cô muốn đi đánh chửi không biết bao

nhiêu lần, cô bật khóc. Mà Thẩm Xuân Linh lúc này đã chạy tới cũng sững sờ tại chỗ, quả nhiên cô ấy đã đoán đúng rồi, đây chính là người đàn

ông đã khiến Cao Ánh Vy đau khổ suốt năm năm.

Ngay khi Thẩm Xuân Linh đang định nói gì đó, cô ấy đột nhiên nhìn thấy một nhóm người căm dao và gây đi xuống từ

hai chiếc xe phía sau đang lao đến bên này.

“Chạy mau!” Thẩm Xuân Linh vội vàng hét lên với Tiêu Hạo

Thiên.

Mà lúc này Châu Đình Nghĩa cũng đã kịp phản ứng lại, sau khi hiểu rắng người đàn ông bí ẩn trước mặt mình chính là người đàn ông của Cao Ánh Vy, sát ý trong lòng gã lập tức hiện lên. Sự sợ hãi vừa nảy sinh trong lòng khi nấy bởi vì đám đàn em phía sau lúc này đều đã đến mà không còn nữa. Sau đó, mắt gã nheo lại, chỉ vào Tiêu Hạo Thiên hét lớn: “Gϊếŧ chết nó

cho tao! Gϊếŧ chết nói”

Nghe theo lời của Châu Đình Nghĩa, tất cả hơn chục tên côn đồ đằng sau gã lao về phía Tiêu Hạo Thiên, cầm dao muốn đâm vào đầu, vào tìm và các bộ phận khác của Tiêu Hạo. Thiên.

“Đừng mà…” Khi Cao Ánh Vy nhìn thấy đám côn đồ dưới quyền của Châu Đình Nghĩa tấn công tyêu Hạo Thiên mà Tiêu Hạo Thiên vẫn đang đứng sững sờ tại chỗ, cô vội vàng hét lên một tiếng. Cô rất sốt ruột, Thẩm Xuân Linh cũng sốt ruột, nhưng Tiêu Hạo Thiên vẫn ngây người đứng đó, không nhúc. nhích

Chỉ là khi tên côn đồ đầu tiên cầm gậy bóng chày lao tới chỗ Tiêu Hạo Thiên, định đánh vào đầu Tiêu Hạo Thiên thì Tiêu Hạo Thiên động đậy. Anh giơ tay túm lấy, cây gậy bóng chày

trong tay tên côn đồ kia đã nằm gọn trong tay anh.

Sau một tiếng “râmf, tên côn đồ đầu tiên vọt đến trước mặt Tiêu Hạo Thiên đã bị Tiêu Hạo Thiên cho một gậy bay ra ngoài Sau đó Tiêu Hạo Thiên từng bước đi về phía Châu Đình Nghĩa.

“Lên mau, lên mau! Gϊếŧ nó, gϊếŧ nó, gϊếŧ chết nó!” Nhìn thấy Tiêu Hạo Thiên đánh bay người của mình chỉ bằng một gậy, Châu Đình Nghĩa sợ hãi nuốt một ngụm nước bọt. Sau đó gã điên cường thúc giục thuộc hạ của mình gϊếŧ chết Tiêu Hạo Thiên.

Nhưng cũng vô dụng, hoàn toàn vô dụng. Tiêu Hạo Thiên

bước đi rất chậm, sát ý trong lòng anh đã dâng lên ngút trời, nếu không phải vì muốn tên cặn bã này chết thê thảm hơn nữa thì lúc này anh đã trực tiếp gϊếŧ chết gã rồi. Nhưng làm sao anh có thể để gã Châu Đình Nghĩa này chết dễ dàng như vậy chứ? Dám ngược đãi con gái của Tiêu Hạo Thiên anh, vậy Tiêu Hạo Thiên sẽ cho gã hiểu được muốn chết cũng là một hy vọng xa vời. Không chỉ riêng Châu Đình Nghĩa, mà còn cả nhà họ Châu sau lưng gã cũng đừng mong được dễ chịu! Rốt cuộc, dù sao

thì cơn giận ngút trời của một sát thần cũng đã bị khơi dậy rồi.

“Rầm!” “Rầm!” “Rầm!” Tiêu Hạo Thiên từng bước đến gần Châu Đình Nghĩa, không cần biết có bao nhiêu người xông tới, tất cả đều bị Tiêu Hạo Thiên trực tiếp đánh bay ra ngoài, rất nhanh sau đó Tiêu Hạo Thiên đã đến trước mặt Châu Đình

Nghĩa.

“Mày mày mày… Mày đừng qua đây, đừng có qua đây. Ba tao là Châu Chính Vĩ, nếu mày dám động đến tao, ông ấy sẽ không bỏ qua cho mày đâu, mày muốn tiền đúng không? Được thôi, thả tao ra thì tao sẽ cho mày tiền. Ba tỷ? Ba mươi tỷ? Ba trăm tỷ? AI” Trong lúc Châu Đình Nghĩa còn đang nói chuyện, Tiêu Hạo Thiên dùng gậy bóng chày thẳng tay đánh gấy chân phải của gã, Châu Đình Nghĩa hét lên ngay lập tức, ngã nhào

xuống đất

Giờ phút này Cao Ánh Vy và Thấm Xuân Linh mới phục hồi

tỉnh thần, gương mặt biến sắc, hai người họ cũng cảm nhận

bước đi rất chậm, sát ý trong lòng anh đã dâng lên ngút trời, nếu không phải vì muốn tên cặn bã này chết thê thảm hơn nữa thì lúc này anh đã trực tiếp gϊếŧ chết gã rồi. Nhưng làm sao anh có thể để gã Châu Đình Nghĩa này chết dễ dàng như vậy chứ? Dám ngược đãi con gái của Tiêu Hạo Thiên anh, vậy Tiêu Hạo.

Thiên sẽ cho gã hiểu được muốn chết cũng là một hy vọng xa

vời. Không chỉ riêng Châu Đình Nghĩa, mà còn cả nhà họ Châu sau lưng gã cũng đừng mong được dễ chịu! Rốt cuộc, dù sao

thì cơn giận ngút trời của một sát thần cũng đã bị khơi dậy rồi.

“Rầm!” “Rầm!” *Rầm!” Tiêu Hạo Thiên từng bước đến gần Châu Đình Nghĩa, không căn biết có bao nhiêu người xông tới, tất cả đều bị Tiêu Hạo Thiên trực tiếp đánh bay ra ngoài, rất nhanh sau đó Tiêu Hạo Thiên đã đến trước mặt Châu Đình

Nghĩa.

“Mày mày mày… Mày đừng qua đây, đừng có qua đây. Ba tao là Châu Chính Vĩ, nếu mày dám động đến tao, ông ấy sẽ không bỏ qua cho mày đâu, mày muốn tiền đúng không? Được thôi, thả tao ra thì tao sẽ cho mày tiền. Ba tỷ? Ba mươi tỷ? Ba trăm tỷ? AI* Trong lúc Châu Đình Nghĩa còn đang nói chuyện, Tiêu Hạo Thiên dùng gậy bóng chày thẳng tay đánh gấy chân phải của gã, Châu Đình Nghĩa hét lên ngay lập tức, ngã nhào

xuống đất.

Giờ phút này Cao Ánh Vy và Thấm Xuân Linh mới phục hồi

tỉnh thần, gương mặt biến sắc, hai người họ cũng cảm nhận

được sát khí trên người Tiêu Hạo Thiên, vội vàng chạy đến giữ chặt Tiêu Hạo Thiên.

“Tiêu Hạo Thiên, đừng kích động, đừng kích động mà… Đôi mắt đỏ hoe của Cao Ánh Vy chảy nước mắt, cô khổ sở cầu xin

Tiêu Hạo Thiên.

Nhưng dường như Tiêu Hạo Thiên không nghe thấy, anh tiếp tục từng gây từng gây nện lên người Châu Đình Nghĩa, Châu Đình Nghĩa không ngừng kêu la thảm thiết, rất nhanh sau đó tứ chỉ của gã bị Tiêu Hạo Thiên đánh gãy toàn bộ, dưới thân

gã chảy ra một vũng máu.

“Mày, mày, mày… Mày chết chắc rồi, chết chắc rồi, nhà họ.

Châu sẽ không buông tha cho mày đâu..” Một tên côn đồ lấy hết can đảm đứng dậy hét vào mặt Tiêu Hạo Thiên. Nhưng khi Tiêu Hạo Thiên vừa nhìn thoáng qua gã một cái, gã liền vội

vàng bỏ chạy,

*Xong rồi..” Thẩm Xuân Linh lớn lên ở thành phố Huế, vào lúc cô ấy thấy Tiêu Hạo Thiên đánh Châu Đình Nghĩa thành ra như vậy thì ngu hết cả người. Đây là Châu Đình Nghĩa đấy, là người thừa kế duy nhất nhà họ Châu.. Nhà họ Châu chắc chắn sẽ không bỏ qua cho Tiêu Hạo Thiên đâu.

Tiêu Hạo Thiên lạnh lùng nói: “Cho dù anh không ra tay, với phong cách làm việc của tên cặn bã này, liệu gã có chịu để yên không? Hả?”

Thẩm Xuân Linh bị câu nói của Tiêu Hạo Thiên làm cho á

khẩu không trả lời được.

Cao Ánh Vy run rấy bước xuống xe, sau một hồi sững sờ, vẻ mặt cô đột nhiên thay đổi: “Tiêu Hạo Thiên, Thúy Hồng vẫn còn nắm trong tay gấ! Mau đi cứu Thúy Hồng, cứu Thúy Hồng.

Thúy Hồng là con gái của anh, con gái ruột của anh…” Lòng Cao

Ánh Vy nóng như lửa đốt.

Tiêu Hạo Thiên bình tính nói với cô: “Yên tâm đi, đã không sao rồi, hai tiếng trước anh đã đón Thúy Hồng về rồi, con bé

không sao cả, hiện tại đang ngủ rồi”

Sau khi Tiêu Hạo Thiên nói xong, anh dừng lại một chút rồi

nói thêm một câu: “Thật sự không sao cả”

“Hu hu..” Sau khi nghe những lời khẳng định của Tiêu Hạo Thiên, Cao Ánh Vy không thể kìm chế được nữa, nhào thẳng vào trong l*иg ngực Tiêu Hạo Thiên khóc tu tu. Cô đã đồn nén

quá lâu rồi, lo lằng quá lâu rồi.

“Châu Đình Nghĩa chính là người thừa kế duy nhất của nhà họ Châu. Ba… ba của gã Châu Chính Vĩ là người giàu nhất thành phố Huế, quan chức hay xã hội đen cũng phải nể mặt ông ta, hơn nữa trước kia bọn họ còn lập nghiệp từ thế giới ngăm. Ánh Vy, các cậu mau đi đi, mau chóng rời khỏi thành phố Huế đi, mau lên!” Sắc mặt Thẩm Xuân Linh tràn đầy sự bất an nói.

Lúc nãy có mấy tên côn đồ bỏ chạy, cô ấy chắc chẳn rằng tất nhanh sẽ có một đội quân đông đúc của nhà họ Châu đánh đến đây. Đến lúc đó, hai người Cao Ánh Vy và Tiêu Hạo Thiên không thể rời đi được nữa.

Có sự nhắc nhở của Thẩm Xuân Linh, Cao Ánh Vy mới phản ứng lại, giấy ra khỏi lòng ngực của Tiêu Hạo Thiên, nói với Tiêu Hạo Thiên răng: “Đúng vậy, Xuân Linh nói đúng đấy, Tiêu Hạo. Thiên, anh mau đi đi, đi nhanh đi..”

Sau một hồi im lăng, Tiêu Hạo Thiên hít một hơi thật sâu và nói với Cao Ánh Vy: “Anh xin lỗi, anh thực sự không biết lần đó em đã mang thai, anh thực sự xin lỗi, thực sự xin lỗi em” Vành mắt Tiêu Hạo Thiên càng đỏ hơn, sự phức tạp trong mắt cũng

càng nhiều hơn.

Cao Ánh Vy điên cuồng lắc đầu, khóc lóc van nài Tiêu Hạo Thiên:

“Anh đi trước đi, anh nghe em đi được không? Trước tiên rời khỏi đây đã, đi đi…”

Thẩm Xuân Linh cũng chạy tới, vô cùng sốt sảng nói với Hạo Thiên: “Nghe lời Ánh Vy đi, anh mau đi đi! Người của nhà họ Châu hẳn là sẽ sớm tới đây, nhà họ có một sòng bạc rất gần

đây, mau chạy đi, tôi sẽ ứng phó”

Tiêu Hạo Thiên im lặng, thật ra bằng thân phận của anh, đừng nói là một nhà họ Châu nho nhỏ, cho dù là tổ chức xã hội

đen nổi tiếng ở nước ngoài, chỉ cần anh nói một câu thôi là sẽ

bị tiêu diệt. Thế cho nên một nhà họ Châu ở thành phố tuyến.

hai là cái cóc gì chứ?

Tiêu Hạo Thiên hít một hơi thật sâu, đang định mở miệng nói với Cao Ánh Vy là không sao đâu, đột nhiên từ xa truyền

đến một tiếng gầm lớn đầy tức giận: ‘Muốn chạy à? Mày có

chạy nối không?

Cùng với giọng nói kia vang lên, gần trăm tên côn đồ cùng lúc lao đến từ bốn phương tám hướng, chạy trước dẫn đường chính là mấy tên côn đồ đã bỏ chạy cách đây ít phút. Mà những

tên này đều vây xung quanh một tên đầu trọc trên mặt có seo.

Nhìn thấy cảnh này, sắc mặt của Cao Ánh Vy và Thẩm Xuân Linh biến sắc. Thấm Xuân Linh nói với tên mặt seo: “Châu Thái Duy! Ông đừng có xăng bậy, là do Châu Đình Nghĩa ra tay trước.

Ngày mai ba tôi sẽ trở lại, ông đừng làm càn!”

“Chú ơi, cứu cháu… Cứu cháu với..” Châu Đình Nghĩa năm dưới chân Tiêu Hạo Thiên không ngừng kêu la thảm thiết với Châu Thái Duy.

Tên mặt sẹo tên Châu Thái Duy kia hừ lạnh: ‘À, ba mày là Thẩm Nhật Nam đến đây nói chuyện với tao còn nghe được,

mày là cái quái gì? Còn thẳng đánh người nhà họ Châu tao

muốn rời khỏi đây sao? Làm gì có chuyện dễ dàng thế!”

Sắc mặt Thẩm Xuân Linh cứng ngắc, cô ấy không ngờ.

Châu Thái Duy lại không nể mặt cô ấy tí nào, lúc này Tiêu Hạo

Thiên nhìn về phía Châu Thái Duy nói: “Mày là ai?”

Lúc này Châu Thái Duy mới híp mắt nhìn Tiêu Hạo Thiên, ánh mắt ông ta không khỏi sợ hãi co lại, ông ta cảm nhận được một lưồng sát khí mạnh mẽ vô cùng từ trên người Tiêu Hạo. Thiên, trong lòng không khỏi giật mình: “Tao là Châu Thái Duy, chú của Châu Đình Nghĩa. Châu Đình Nghĩa bị mày đánh?”

Tiêu Hạo Thiên gật đầu: “Không sai, tao đánh đấy!”

Châu Thái Duy cười lạnh một tiếng, cả người đăng đăng sát khí, hung hăng nhìn chấm chấm Tiêu Hạo Thiên nói: “Mày gan lâm! Tao thấy trên người mày tỏa ra sát khí, hẳn là mày từng đi lính, từng thấy máu, xem ra cũng là nhân vật nối tiếng. Nhưng mày không nên động vào người nhà họ Châu tao. Thế nên, hôm

nay mày không đi được”

Tiêu Hạo Thiên gật đầu: “Được, tao không đi, nhưng mà, đế cho hai cô ấy đi đi. Nếu không bây giờ tao sẽ tiễn nó về với

Diêm Vương, mày có thể thử xem tao dám hay không”

Tiêu Hạo Thiên nói một cách bình tĩnh, ánh mắt nhìn Châu Thái Duy cũng rất bình tĩnh. Châu Thái Duy đang cười lạnh từ từ dập tắt nụ cười trên mặt, sau khi im lặng hồi lâu, ông ta gật đầu nói: “Được lảm, có khí phách! Tao sẽ để bọn họ đi, nhưng

mày phải ở lại!”

“Tiêu Hạo Thiên” Đôi mắt Cao Ánh Vy ngấn lệ lắc đầu với

Tiêu Hạo Thiên.

“Đi đi! Đưa Thúy Hồng rời khỏi đây, đừng chần chừ nữa, Thúy Hồng cần em, đi đi!” Tiêu Hạo Thiên hét lớn với Cao Ánh `y. Sau đó anh đưa mắt ra hiệu với Thấm Xuân Linh, Thấm. Xuân Linh đưa mắt nhìn Tiêu Hạo Thiên thật sâu, sau đó cắn

răng kéo theo Cao Ánh Vy đang khóc chạy ra bên ngoài

Mà khi hai người chạy ra bên ngoài, Châu Thái Duy cũng thật sự ngồi xuống mà không ngăn họ lại. Nhưng dọc theo đường đi, bọn họ lại trồng thấy càng ngày càng có nhiều côn

đồ đi về phía Tiêu Hạo Thiên bên kia.

Mấy chục tên… Hơn một trăm tên… Mấy trăm tên… Càng ngày càng có nhiều côn đồ vây Tiêu Hạo Thiên vào chính giữa, Tiêu Hạo Thiên vẫn đứng tại chỗ như cũ, chỉ là ánh mắt anh

lạnh lùng nhìn những tên côn đồ càng ngày càng đông từ bên

ngoài kéo đến

Người của nhà họ Châu xung quanh càng nhiều, anh lại càng bình tính, anh càng bình tĩnh, hơi thở trên người anh lại

càng lạnh buốt