Nàng Đến Từ Dao Quang

Chương 7

Dịch: Minh Nguyệt Châu Sa

Xuất quan, lúc nghỉ ngơi ở trên trấn cách Tây Lâm Lạc Nhạn Sơn không xa, những đệ tử Chính đạo bắt chuyện với nhau. Người kể về sự tình các môn phái, cũng có người khách khí gật đầu chào hỏi lẫn nhau. Ngược lại, có hai gã trẻ tuổi mắt chuột mày gian đang vội vội vàng vàng đi tới đi lui, nịnh nọt và hầu hạ đám đệ tử Chính đạo.

"Ta tên là Lục Gia."

"Ta tên Nhâm Nghị."

"Hai chúng ta là người của Thanh Liên Phái, được phái tới cung cấp tin tức cho các vị, hà hà hà. Tuy trên danh nghĩa, Thanh Liên Phái của chúng ta xem Trảm Giáo là thủ lĩnh duy nhất, nhưng chúng ta đã bỏ chỗ tối theo chỗ sáng, một lòng hướng về chính nghĩa! Muốn vì Chính đạo quăng đầu lâu, tung nhiệt huyết! Giờ chúng ta đã bán đứng Trảm Giáo rồi! Các vị có nhu cầu gì thì cứ nói nhé!

Những câu nói lấy lòng khoa trương đầy dầu mỡ đó khiến mấy tên đệ tử Chính đạo cảm thấy buồn nôn, rối rít nói mình không cần giúp đỡ gì cả. Ma môn lấy Trảm Giáo dẫn đầu, Thanh Liên Phái cũng chỉ là mấy tên Giáp, Ất, Bính canh cửa cho Trảm Giáo mà thôi. Khi các môn phái Chính đạo muốn thảo phạt Trảm Giáo, Thanh Liên Phái "Giáp Ất Bính" này vỗ tay hưởng ứng, liền phái hai tên Lục Gia và Nhâm Nghị làm nội ứng. Các đệ tử Chính đạo đến đây với mục đích diệt trừ Trảm Giáo liếc nhìn hai tên đệ tử ma môn đang cười nịnh bợ lố lăng kia, trong lòng cũng khinh bỉ không thôi. Chúng ta là ánh sáng chói lóa, làm sao có thể kết bạn với lũ giun dế các ngươi!

Lục Gia và Nhâm Nghị căn bản không để ý đến thái độ khinh thường của đám người Chính đạo. Lúc không có ai để ý đến hai người bọn họ, cả hai ngồi bệt xuống giao lộ, kích động nắm chặt tay:

"Nữ Dao không ở đây! Chúng ta muốn nói xấu Nữ Dao thì nàng ta cũng chẳng nghe thấy!"

Hai người lấy Nữ Dao làm hình tượng tham khảo, ngồi bàn luận tới lui về đám đệ tử Chính đạo.

"Đám người Dược Tông đều là nữ tử, còn chưa lớn tuổi lắm. Đẹp nhất vẫn là Tông chủ của các nàng, băng thanh ngọc khiết, cao quý xuất trần, nhìn kiểu gì cũng vừa mắt hơn Nữ Dao lúc nào cũng mang mặt nạ cương thi kia."

"Tên đại đệ tử của La Tượng Môn lúc nào cũng cau mày, khổ đại cừu thâm. Không phải hắn thích Nữ Dao đấy chứ?"

"Tên tiểu bạch kiểm của Chân Dương Phái nhìn đẹp trai thật! Là người tuấn tú nhất trong đám này rồi. Ta nghĩ nói không chừng Nữ Dao cũng thích hắn ha ha ha!"

Hai người tán dóc khí thế ngất trời. Vào lúc cảm xúc dâng trào mãnh liệt, tên thanh niên "tiểu bạch kiểm" bị bọn chúng nhìn chằm chằm cũng liếc mắt tùy tiện nhìn lại hai người. Lục Gia và Nhâm Nghị lập tức ngồi nghiêm chỉnh. "Tiểu bạch kiểm" đứng cạnh chuồng ngựa của dịch trạm, nói gì đó với tiểu nhị, rồi đi về phía hai người.

Y mặc áo khoác xanh, y phục trắng, đi đứng nhẹ nhàng như nước chảy mây trôi. Trong đám người, đây là người mặt mày thanh tú, khí chất ôn hòa nhất. Thấy y chầm chậm đi tới, hai tên đệ tử Tà đạo đều khẩn trương, cảm thấy không dám nhìn thẳng.

Đại đệ tử lúc nào cũng cau mày nhăn nhó của La Tượng Môn là Tương Thanh ở phía xa cũng liếc nhìn về bên này. Gã khẽ hừ một tiếng rồi dời mắt. Nữ tông chủ Dược Tông đang bàn giao nhiệm vụ cho các nữ đệ tử, lúc này đôi mắt đẹp của nàng cũng lóe lên, có chút mất tập trung. Người thanh niên chỉ đi mấy bước ngắn ngủi mà đã có không ít người âm thầm đánh giá y.

Nam tử mặc thanh y có tướng mạo và khí chất cực kỳ xuất chúng, là một trong những trưởng lão có địa vị cực cao của Chân Dương Phái, tên là Tạ Vi. Hai gã đệ tử ma môn chưa hiểu nhiều về Chính đạo, chỉ biết Tạ Vi là nòng cốt trong môn phái, còn địa vị của y cao bao nhiêu thì bọn họ cũng không hiểu rõ.

Tạ Vi đi đến trước mặt hai người, tao nhã lễ độ hỏi: "Chúng ta đã đến đông đủ, xin hỏi phải chăng Thanh Liên Phái phối hợp, tối nay lập tức tấn công Trảm Giáo?"

Khắp nơi đều là võ công cao thủ, thanh âm của Tạ Vi cũng không cao không thấp nên tất cả đám đệ tử xung quanh đều nghe được. Gã đại đệ tử mặt đen cau có của La Tượng Môn gọi các sư đệ, sư muội tiến lại. Tông chủ xinh đẹp mới nhậm chức của Dược Tông cũng bảo các đệ tử tới đây, ngay cả Triêu Kiếm Môn không có người dẫn đầu cũng theo tới.

Tên đại đệ tử mặt đen của La Tượng Môn bỗng nhiên nói: "Người lúc nào tới đủ? Không phải nói mời Dạ Thần Trương Mậu sao? Người đâu? Từ khi ta xuống núi, ta chưa từng thấy vị sát thủ đại danh đỉnh đỉnh giang hồ kia đâu cả."

Giọng điệu chế nhạo, trào phúng, gương mặt vừa gầy vừa lạnh lùng, trời sinh khó mà gây ấn tượng tốt cho người khác.

Còn chàng trai Tạ Vi tướng mạo xuất chúng vẫn rất điềm đạm, y trả lời: "Vị kia là độc hành hiệp, lúc nào cũng hành động một mình nên không đến cùng chúng ta."

Giữa các đệ tử của Tứ đại môn phái đều có những bất đồng vi diệu, bọn họ cũng không hợp nhau lắm. Nhưng vì đối phó với Trảm Giáo, vì muốn hoàn thành lời nhắn nhủ trước khi đi của chưởng môn "Quan trọng nhất là loại bỏ Nữ Dao", bọn họ áp chế tính khí của mình, chia sẻ tin tức và ý kiến với nhau. Ngày dần u ám, bóng tối dần bao phủ. Ở trong phòng, đám thanh niên nam nữ thì thầm nói chuyện; ánh đèn lay lắt, sắc mặt của bọn họ khác nhau.

Sương mù nổi lên, những tinh tú trên bầu trời lững lờ trôi như dải ánh sáng bạc.

Một thanh niên mặc áo đen đứng trên đỉnh núi. Ánh sao chiếu sáng sóng mũi y. Ánh mắt y sắc bén lạnh lẽo, ngắm nhìn ngọn núi cách đó không xa. Những đám mây nhẹ nhàng bồng bềnh trên bầu trời. Trong khoảnh khắc tầng mây hoàn toàn che khuất mặt trăng, đôi mắt tối tăm của y đột nhiên sáng lên. Người thanh niên xách đao lên, phát ra tiếng thét to rõ, hướng thẳng đến ngọn núi sừng sững trong tầm mắt đang bị sương mù che phủ...

Quan ngoại Tây Lâm Lạc Nhạn Sơn!

Đại bản doanh Trảm Giáo!

Thanh niên bay vọt trong đêm đen, thân hình như báo, thế đao như điện. Vào lúc màn trời hạ xuống, khi thiên địa tối đen, y là vương giả trong bóng đêm. Y là Dạ Thần Trương Mậu! Là người nhận nhiệm vụ~~

"Nữ Dao!"

Các đệ tử của Tứ đại môn phái ẩn mình trong bóng tối. Dưới sự dẫn dắt của hai tên đệ tử ma môn, bọn họ đi vòng về hướng Tây của núi Lạc Nhạn. Ánh mắt Tạ Vi trong suốt, có chút phức tạp. Gã dẫn các đệ tử khác đi về phía Đông.

"Nữ Dao!"

Bên trong đám đệ tử của La Tượng Môn, gã Tương Thanh lúc nào cũng nhíu mày nhìn mục tiêu phía trước. Gã hít một hơi thật sâu, ngưng tụ chân khí, rồi cùng các đệ tử khác đi về phía Tây.

"Gϊếŧ Nữ Dao!"

Nữ tông chủ trẻ tuổi của Dược Tông dặn dò người phía sau.

"Gϊếŧ Nữ Dao!"

Đám đệ tử Triêu Kiếm Môn vừa không có chưởng môn trưởng lão, vừa không có đại đệ tử dẫn đầu cũng đang hô hào xông lên.

"Gϊếŧ Nữ Dao!"

Từ bốn phương tám hướng, phô thiên cái địa, các đệ tử Tứ đại môn phái cùng chung một mục tiêu. Bọn họ nhìn chằm chằm Tây Lâm Lạc Nhạn Sơn. Đoàn người tản ra rồi tụ lại, tụ lại rồi tản ra, tập kích bất ngờ trong đêm giá rét. Những vì sao óng ánh trên đỉnh đầu. Từ khi biết Nữ Dao bệnh nặng đến lúc bắt đầu hành động, Chính đạo giấu tin tức rất kỹ. Bọn họ cùng Ma môn Thanh Liên Phái trong ứng ngoài hợp, chuẩn bị mọi thứ đầy đủ.

Ngày Tứ đại môn phái xông lên núi, Trảm Giáo phải đối chiến với một đội nhân mã hùng hậu. Dù cho Nữ Dao an bài kiểu gì thì cũng không thể chiếm ưu thế về mặt nhân số. Trảm Giáo liên tục thất bại, Tứ đại môn phái thế như chẻ tre!

Sương mù nổi bồng bềnh trong đêm, ánh đuốc trên núi uốn lượn như rồng, dày đặc như lưới. Nữ tử mặc áo bào đen mang mặt nạ đang đứng trên đỉnh núi. Ánh mắt tỉnh táo nhìn ánh sáng đang di chuyển trong núi, lắng nghe đám thuộc hạ hoảng hốt báo cáo tình hình. Trảm Giáo suy yếu, ít người, không thể chống lại sự liên thủ của Tứ đại môn phái. Trên đỉnh núi chỉ lưu lại lác đác vài người, bọn họ sốt ruột nhìn sắc mặt của Giáo chủ. Có tiếng người đến gần. Thánh Nữ Bạch Lạc Anh vẫn đang khổ sở khuyên nhủ Nữ Dao: "Giáo chủ, mục tiêu của bọn họ vẫn là ngươi! Bây giờ, thân thể của ngươi không thể so với ngày xưa. Ngươi đi trước đi, chúng ta sẽ bảo vệ cho ngươi!"

Chuyện cười! Bảo nàng trốn đi sao? Để cho đám người trong thiên hạ cười nhạo ư? Ai sẽ che chở cho đám Giáo đồ? Nữ Dao hạ mắt, trên mặt nạ màu bạc vẫn phản chiếu những ánh đuốc được thắp sáng.

Bàn tay đang chắp lại sau lưng nàng chậm rãi thả xuống, rồi lại nâng lên. Đám trưởng lão do Bạch Lạc Anh dẫn đầu cùng các thuộc hạ nhìn nàng, thấy bàn tay nàng đang chạm khẽ vào phần eo. Bên hông Nữ Dao, thắt lưng dài màu vàng trắng bồng bềnh lưu quang. Bỗng nhiên, Nữ Dao kéo nó ra, một vệt sáng óng ánh bay vào tay nàng. Ánh sáng màu vàng chợt nổ "đùng" một tiếng giữa đêm hôm khuya khoắt, giữa không trung như không có gió mà tự vang. Ánh sáng rực rỡ mà nguy hiểm. Đám người Bạch Lạc Anh nhao nhao lùi về phía sau, nhìn vũ khí trong tay Nữ Dao - Cửu Chuyển Phục Thần Tiên!

Trên gϊếŧ thần tiên, dưới đánh nhân quân!

Nữ Dao hét một tiếng: "Các huynh đệ, đi cùng ta! Chơi một trận với đám tự xưng là Chính đạo kia!"

Ngọn đèn dầu chiếu sáng cả đồng cỏ, khí thế của nàng bàng bạc, uy áp bức người. Nàng nhảy lên cao mấy trượng, trường tiên trong tay tung bay, đánh về phía đám đệ tử Chính đạo trước mặt. Những tên đệ tử xông lên đầu tiên kia vẫn hồn nhiên chẳng hay biết gì, chỉ thấy mấy đạo hàn quang màu vàng đánh tới, đùng đùng không dứt. Ánh lửa bay tán loạn, sắc vàng khắp mọi nơi, da tróc thịt bong, mọi người kêu đau thảm thiết!

Đám đệ tử Chính đạo bị quất bay, bị đánh lên trời, rồi ngã ập xuống đất. Bọn họ nằm giãy giụa, giương mắt nhìn nữ tử mặc hắc y hồng bào trước mặt. Núi xanh như khuất phục, biển mây như cuộn sóng, tinh tú chập chờn trong đêm đen. Nữ tử xuất hiện nơi nào, bốn phía lập tức ngã nhào một mảng lớn. Nàng như Tu La, ác quỷ trong đêm, bất thình lình xuyên qua đoàn người. Mỗi một bước nàng đi, hàng trăm người ngã xuống!

Tuyết đọng che khuất sườn núi, màu xanh lục như sóng biển phủ quanh núi rừng. Tiếng gió rít gào bên tai, trường bào Nữ Dao tung bay, mấy sợi tóc đen rủ trước mặt. Nàng đứng trên nhánh cây cao lớn, tay cầm cây trường tiên: "Ai tới gϊếŧ ta?"

Những đám mây vần vũ bốn phương, ngàn vạn ánh sao vắt ngang bầu trời. Ánh sáng trong trời đất như ngưng tụ trên thân một người.

Nữ Dao đứng ngạo nghễ, thanh âm của nàng vang vọng như tiếng thông reo giữa đại ngàn, gieo rắc nỗi sợ hãi trong lòng từng người truyền khắp núi rừng: "Ai tới gϊếŧ ta?"

"Nữ Dao..."

"Nàng, nàng, nàng chính là Nữ Dao!"

"Nữ Dao cứu mạng đến rồi!"

Đám người thượng tầng đứng sau lưng Bạch Lạc Anh cười to. Phong thái của Giáo chủ mang lại cho bọn họ hào tình vạn trượng. Nghĩa khí dâng trào, Bạch Lạc Anh một lần nữa rút ra cây sáo ngọc trong tay áo, đặt lên môi: "Giáo chủ, ta đến giúp ngươi!"

Các trưởng lão, tùy tùng cũng vung vũ khí loạn xạ: "Giáo chủ, ta cũng đến giúp người!"

"Chúng ta đến đây giúp người!"

Sáo ngọc trên môi, giai điệu uyển chuyển vang lên khắp đất trời. Âm sắc sáng tỏ, lay động lòng người. Ma âm kia rót vào tai, phối hợp cùng Cửu Chuyển Phục Thần Tiên màu vàng, một trượng, ba trượng, năm trượng, mười trượng... tiếng kêu thảm thiết "A a a" mãi không dứt. Những đệ tử Chính đạo đi đầu miệng mũi chảy máu. Bọn họ bịt lỗ tai, tầm mắt mơ hồ. Cả đám lui về phía sau thì bị tiếng sáo ngăn trở, đi về phía trước thì bị trường tiên đánh vào xương cốt.

Máu tươi khắp nơi, chiến đấu không ngừng nghỉ!

Trận chiến phát sinh trên đỉnh núi. Các đệ tử Chính đạo vô tri xông lêи đỉиɦ núi, đối diện trực tiếp với Nữ Dao mà chẳng hay biết rằng Nữ Dao rất lợi hại. Còn hai tên tiểu lâu la xuất thân từ Ma môn là Lục Gia và Nhâm Nghị dĩ nhiên không dám đi trước. Nghe thấy tiếng sáo và tiếng cầu cứu vang vọng khắp núi, hai tên tiểu lâu la đang cậy nhờ Chính đạo vô cùng vui mừng: "Cũng may hai chúng ta thông minh."

"Đúng rồi! Nữ Dao là đại nhân vật nổi danh cùng với mấy lão Chưởng môn Chính đạo, trực tiếp đánh nhau với nàng có mà muốn chết à?"

"Cứ để mấy tên ngu si kia đi chịu chết đi, tiêu hao sức chiến đấu của Nữ Dao. Hai chúng ta ở phía sau phóng lửa, làm màu một chút, ra chút sức lực là được rồi!"

Hai tên tiểu lâu la nắm chặt tay, đắc chí. Toàn bộ trận chiến đều diễn ra trên đỉnh núi, còn hai người bọn họ mò mẫm bên ngoài tẩm cung của Nữ Dao, tay cầm cây đuốc muốn đốt cháy nơi này. Đợi sau này luận công ban thưởng, Nữ Dao chết rồi, bọn họ đốt cung điện cũng là một công lao lớn! Lục Gia và Nhâm Nghị liên thủ phóng hỏa. Ngọn lửa cháy rực, lan về phía tòa cung điện hùng tráng kia.

Hai người vui vẻ nói: "Phóng hỏa là an toàn nhất, khà khà khà."

Ngọn lửa lớn cháy bùng lên, khói lửa ngập tràn, sức nóng từ mặt đất truyền đến. Bên trong điện, Trình Vật thiếu hiệp tỉnh lại từ trong giấc mộng, lúc này đây hắn đang ho sặc sụa vì khói. Ánh lửa màu đỏ rực, chiếu sáng trong đêm tối rõ như ban ngày. Trình Vật lảo đảo, ho khan, nhanh chóng bịt miệng mũi, rồi nín thở. Hắn vẫn chưa biết đã xảy ra chuyện gì. Giờ đã tỉnh táo trở lại, ánh mắt cũng trở nên minh mẫn sắc bén hơn. Hắn nhào đến bên cạnh cửa sổ bị đóng chặt.

"Có người phóng hỏa khụ khụ!"

"Nữ Dao! Ngươi thả ta đi ra ngoài!"