Bảy Đêm Thánh Sủng Tại Lãnh Cung

Chương 1: Đêm đầu tiên

Mộ Dung Hi đầu óc nặng trịch, mơ mơ màng màng muốn mở mắt ra nhưng lại không thể cử động nổi hàng mi. Hắn nghe được có những âm thanh kỳ lạ đang phát sinh trên thân mình. Cơ thể cực kỳ mát lạnh, dường như chẳng hề có vải vóc che đậy. Đầu nhũ trái đang thấm ướt. Không đúng! Chính là có người đang cố ý thấm ướt nó. Bằng cách nào? Hắn tự hỏi nhưng không thể tìm ra câu trả lời cho đến khi có chút đau nhói từ đầu nhũ truyền đến. Người này…dùng răng cắn vào đầu nhũ hắn.

Mộ Dung Hi giật mình kinh hãi. Cơ thể hắn sao lại có người chạm vào? Hắn cố mở mắt nhưng mi mắt quá nặng, không tài nào nhấc lên được. Có tiếng cười nhỏ truyền đến tai hắn: “Phản ứng rồi!”

Người này tiếp tục cắn đầu nhũ hắn, day day không tiếc thương như một món đồ chơi trong tay. Hắn ước gì mình có thể mở mắt chống cự nhưng hắn không thể. Y chơi đùa xong bên trái thì tiến sang bên phải. Hành động dứt khoát tạo bạo hơn, đồng thời sờ soạng xuống đùi hắn. Cảm giác nhồn nhột khiến cho cơ đùi hắn căng cứng.

Trong lòng Mộ Dung Hi dâng lên một tia sợ hãi. Hắn phải làm sao đây? Từ nhỏ đến lớn chưa từng có ai nhìn qua cơ thể hắn chứ đừng nói là chạm vào. Hắn xa lạ với mỗi một sự va chạm này, không biết kẻ đang ở trên thân hắn còn muốn làm gì tiếp theo. Không đợi Mộ Dung Hi phải tò mò thêm, người này liền cho hắn đáp án bằng việc rà tay từ đùi sang nhục bổng của hắn. Mộ Dung Hi cầu xin điên cuồng trong đầu. Đừng chạm nữa, van xin đừng chạm nữa. Nhưng mà, vì hắn không nói được, người này đương nhiên không thể nghe thấy. Y đem nhục bổng của hắn ôm gọn vào các ngón tay, dùng sức lực vừa đủ vuốt lên vuốt xuống. Mộ Dung Hi hoảng sợ, không biết cảm giác đê mê đang có gọi là gì, bất quá hắn không hề ghét bỏ. Hắn không phân biệt được là bàn tay y đang nóng, hay thân nhục bổng đang nóng. Chúng ma sát vào nhau thật ăn ý, khiến hắn không tự chủ được mà rên lên. Sau đó, một dòng trăng trắng bắn vọt ra khỏi người hắn. Hắn đang thất thần thì lại nghe người này nói:

“Hi nhi, ta thích cơ thể ngươi. Rất thành thật a!”

Mộ Dung Hi giật bắn người, người này vậy mà lại biết tên hắn sao? Khi ý nghĩ này chưa nhen nhóm được lâu, y nhỏ một thứ gì đó vào miệng hắn, từng chút từng chút sền sệt chảy xuống. Mùi vị tanh nồng ghê tởm, lại có chút mằn mặn rất khó nói thành lời.

“Ngươi xem, dịch thể của ngươi rất đậm đặc. Có ngon không?”

Mộ Dung Hi nhờn nhợn muốn ói nhưng lại không thể ói ra. Người này dường như hiểu được, dùng bàn tay dính dịch thể chà xát quanh cổ hắn: “Không quen với thứ của chính ngươi sao? Như vậy cũng tốt. Nếu ngươi quá quen ta lại thấy không vui chút nào đâu.”

Người này trượt tay chầm chậm xuống, lướt qua đầu nhũ hắn ngắt một cái vui đùa: “Đều đã chạm qua cả, tiếp theo phải đến nơi nào đây? Ngươi đoán thử xem.”

Bàn tay càng trượt càng thấp, mà thân thể y cũng bắt đầu lùi về hạ bộ của hắn. Người này hôn lên đùi hắn rồi liếʍ mυ'ŧ, từng ngón tay một chọt sâu vào hậu huyệt phía sau. Hắn thầm kêu lão thiên gia ơi! Những ngón tay y có vẻ rất dài, linh hoạt đủ hướng, khiến hậu huyệt hắn trước còn e dè từ chối mà sau đã bừng bừng khí lực hút lấy.

“Thích đến vậy sao? Màn hay vẫn còn chưa tới mà.” Người này cạ răng vào đùi hắn, cắn yêu một cái. Những ngón tay y bỗng chốc dừng lại, đột ngột rút ra. Cơ thể hắn lập tức thấy trống vắng lạ thường. Hậu huyệt đã được khai thông như đang kêu gào một thứ gì đó mà chính hắn cũng không biết.

Mộ Dung Hi nghe được tiếng y phục sột soạt, như thể người này đang cởi ra.

“Hi Nhi!” Người này ấn một đùi hắn xuống giường. “Ngươi là của ta!”

Kèm theo câu nói này là một cỗ nhiệt khí hừng hực như than hồng lửa đỏ xuyên thẳng qua hậu huyệt hắn tiến vào. Mộ Dung Hi vô thức thét lên. Toàn bộ sức lực đổ dồn về hạ bộ để chống chọi với cơn đau kinh tâm động phách này. Y vừa vào được thì bắt đầu động, một chút nghỉ ngơi cũng không ban phát cho Mộ Dung Hi. Ấy vậy mà hậu huyệt hắn như đang được gãi đúng chỗ ngứa, kịch liệt đón nhận khối than hồng kia xâm chiếm.

Có một chút máu từ chỗ hai thân thể tiếp xúc mỏng manh chảy xuống. Người này vừa nhìn thấy, khóe môi lập tức cong lên. Y đang cướp đoạt lần đầu tiên quý báu của một xử nam như Mộ Dung Hi. Người này vừa động vừa tìm kiếm vị trí có thể khiến Mộ Dung Hi dục tiên dục tử. Lúc y tìm ra, chỉ vừa chạm đỉnh vào thúc tới thì Mộ Dung Hi liền cầu sống không được, cầu chết không xong rêи ɾỉ thành tràng dài.

Loại cảm giác vừa kí©ɧ ŧɧí©ɧ vừa bí hiểm từ trước đến nay chưa từng trải qua nhấn chìm Mộ Dung Hi trong run rẩy. Mấy sợi dây thần kinh của hắn giật giật như sắp đứt đến nơi. Hắn thầm cầu người này dừng lại vì xấu hổ, nhưng không thực sự mong muốn người này dừng lại khi chưa được thỏa mãn. Bỏ mặc máu đang ra, đau đớn trong giờ phút này lại giống như xuân dược làm gia tăng độ kɧoáı ©ảʍ. Thần trí hắn lu mờ, từ trong đôi mắt nhắm nghiền nước mắt từng giọt từng giọt chảy ra.

Người này xuất thẳng vào cơ thể hắn. Xuất xong lại vào tiếp, khi lêи đỉиɦ điểm cũng sẽ thở dốc trầm thấp rên vào tai hắn. Mộ Dung Hi đỏ mặt, không ngờ được giữa hai nam nhân vẫn tồn tại loại sự tình phong nguyệt mê hoặc này.

Sau cơn hoan lạc, Mộ Dung Hi thϊếp đi. Khương Lãng sờ sờ vào khuôn mặt ngây thơ của hắn, tinh quái nghĩ: “Phải từ từ giáo dưỡng ngươi.” Rồi nói vọng ra bên ngoài cửa phòng: “Bãi giá đến Hoa Lộng Trì. Trên đường đi trẫm không muốn gặp bất cứ ai.”

Có tiếng vâng dạ đầy phục tùng vang lên từ tổng quản thái giám trung niên Bồi Diệc. Ông lập tức sai người đi sắp xếp. Khương Lãng tự mặc lại y phục, khoác một tầng ngoại bào mỏng lên người Mộ Dung Hi, bế hắn bước ra ngoài cổng cung. Ngự xa với màn che hoa lệ và kín đáo đã được chuẩn bị sẵn. Ngoại trừ Bồi Diệc thì chỉ có sáu thị vệ theo hầu họ. Số thị vệ khác Bồi Diệc đã căn dặn đi trước dọn đường. Ông đi theo Khương Lãng từ khi y hãy còn là một thái tử nên rất hiểu tính y, làm việc cũng vô cùng tỉ mỉ.

Con đường đến Hoa Lộng Trì hoàn toàn vắng lặng đúng như mong muốn của Khương Lãng. Khi ngự xa dừng lại, y bế Mộ Dung Hi bước xuống, lại dặn: “Ở ngoài chờ trẫm. Ai tự ý tiến vào, trảm!”

Hoa Lộng Trì là hồ tắm dành riêng cho Khương Lãng, trước giờ ngay cả phi tần cũng không được phép đến. Y là vị hoàng đế xấu tính, chuyện này thì người khắp thiên hạ đều biết. Hễ ai trái ý y, y liền đem ra trảm, tội danh thì từ từ tìm sau, thể nào cũng sẽ có. Y là bạo quân, nhưng y cũng là minh quân. Dưới sự thống trị năm năm qua của y, Khương quốc quốc thái dân an, bách tính cơm no áo ấm, ngoại bang không dám dòm ngó, hằng năm vẫn đều đặn cống nạp lễ vật. Có thể nói, thịnh thế này do y một tay tạo dựng, vậy nên y được phép làm những gì y thích.

Khương Lãng không có hoàng hậu. Lúc trước những việc như quản lý hậu cung giao cho thái hậu xử lý, sau thái hậu qua đời thì giao lại cho Nghi quý phi. Nàng trước khi vào cung tên gọi Mộ Dung Nghi, là con gái của hầu gia Mộ Dung Chương. Mộ Dung hầu phủ ba đời võ tướng có công đánh đuổi ngoại xâm, an bang định quốc, vì vậy trên triều đường ảnh hưởng không hề nhỏ. Đã vậy, Nghi quý phi còn chấp chưởng hậu cung, càng tôn thêm một vị thế vinh quang hơn cho gia tộc. Thế nhưng, gia tộc nào mà chẳng có một con sâu làm rầu cả nồi canh. Và Mộ Dung Hi chính là con sâu đó.

Mộ Dung Hi sinh non, thể trạng yếu ớt, không thích hợp luyện võ. Mộ Dung Hầu gia cảm thấy hắn làm võ tướng không được thì có thể chuyển sang làm văn thần, dù gì không phải chỉ có ra sa trường gϊếŧ giặc mới gọi là tận trung báo quốc. Thế nhưng, hắn vừa tham gia khảo thí liền rớt. Năm ấy, mười người có văn tài cao nhất được đích thân đương kim thánh thượng chấm bài. Khương Lãng chấm đến bài của Mộ Dung Hi liền loại bỏ thẳng tay, lý do vì suy nghĩ quá đơn giản. Nếu cho hắn lên triều với cái đầu óc đơn giản đó, không chết cũng có ngày bị bãi chức. Thế là, tiểu hầu gia văn võ đều không ổn, chỉ có thể ngày ngày đi nghe hát đàm luận chuyện phiếm với mấy lão thuyết thư, thành ra được ngợi ca là kẻ vô công rỗi nghề.

Khương Lãng đem Mộ Dung Hi cọ rửa sạch sẽ trước. Mộ Dung Hi không chịu nổi những va chạm từ y nữa, y vừa vào chạm liền rùng mình rên khẽ. Khương Lãng nhìn Mộ Dung Hi cực kỳ mẫn cảm cảm trong tay, khóe môi giật giật, tình thú lại dâng lên. Tuy nhiên, những dấu vết xanh xanh tím tím quanh người Mộ Dung Hi đã kéo lại một tầng lý trí của y. Đêm nay, Mộ Dung Hi thực sự đã chịu đựng quá sức rồi.

“Hi nhi, trẫm tạm tha cho ngươi đêm nay, đêm mai người phải hảo hảo đền bù cho trẫm.”

Khương Lãng hôn lên môi Mộ Dung Hi. Bởi vì vừa tắm xong nên bờ môi của hắn đặc biệt mềm mại, kí©ɧ ŧɧí©ɧ lòng người. Hôn xong, Khương Lãng giúp hắn mặc vào y phục do Bồi Diệc chuẩn bị sẵn, rồi đặt hắn nằm trên nhuyễn tháp.

Khương Lãng cởi y phục. Y cũng cần phải xóa đi mùi dịch thể bám lại trên thân. Do tác dụng của thuốc mê đã giảm dần, Mộ Dung Hi mơ hồ hé mắt, chỉ thấy được mỗi tấm lưng rắn chắc của y đang xoay về phía mình, rồi mơ hồ khép lại. Hắn khao khát được nhìn thêm một chút nữa, nếu là khuôn mặt thì càng tốt, nhưng thể lực không cho phép hắn làm điều đó. Người này rốt cuộc là ai, tại sao lại làm loại chuyện đó với hắn?

Khương Lãng tắm xong thì lại ngồi ngự xa đưa Mộ Dung Hi về lại Triều Dương Cung. Y hướng những thị vệ canh giữ trước cửa phòng, căn dặn: “Để hắn tự do. Hắn muốn gì thì đưa đến cái nấy. Tất cả thị vệ chỉ được canh ở ngoài cổng cung.”

Đám thị vệ răm rắp làm theo, bắt đầu di chuyển thành hàng dài ra ngoài cổng cung canh gác. Lúc ấy, mảnh trăng khuyết đã hạ thấp xuống. Khương Lãng biết bình minh sắp lên nên không nán lại, cùng Bồi Diệc ly khai nơi này.