Nữ Phụ Xuyên Không Thay Đổi Cốt Truyện

Chương 35

(Đây là lần đầu tui viết cảnh H đam mẽo, nếu có gì sai sót mong các bạn thông cảm :3)

-------

Lăng Nghị bắt đầu cảm thấy nhiệt độ cơ thể tăng cao, mắt cũng chỉ còn có thể nhìn mờ ảo. Y bắt đầu nghi ngờ trong rượu có thuốc, nhân lúc lý trí còn chưa mất, Lăng Nghị gạt tay nam nhân đang nắm cổ áo mình, rồi loạng choạng chạy về phía cửa.

Nghiêm Mẫn cũng không ngăn cản vì hắn biết có chạy cũng chẳng được bao xa, có thể chưa đến cửa đã nằm xuống quằn quại rồi.

Mị dược không nhiều nhưng cũng đủ khiến Lăng Nghị trở nên kí©ɧ ŧɧí©ɧ vô cùng, thân người mãnh khãnh ngã xuống khi vừa đi được vài bước, Lăng Nghị thở gấp gáp, gương mặt đỏ bừng cùng những giọt mồ hôi đã xuất hiện trên gương mặt thanh tú

-"Hỗn...hỗn đãn...!"- Giọng nói đứt quãng kèm theo hơi thở dồn dập khiến Nghiêm Mẫn muốn bùng cháy

Nghiêm Mẫn chậm rãi cởϊ qυầи áo ra, dùng cà vạt trói hai tay Lăng Nghị lại từ phía sau. Bế cái thân thể nóng hổi vì mị dược kia lên giường, dù điều hoà đã bật thấp nhất nhưng trên giường hai hoả nhục thân đang rực cháy

-"Lăng Nghị... !"- Nghiêm Mẫn tha thiết gọi

Lăng Nghị bây giờ đã thật sự mất hoàn toàn lý trí, cả cơ thể run run theo từng cái vuốt ve của Nghiêm Mẫn

-"Ư ... nóng...nóng...."- Lăng Nghị cắn môi hờ hững rêи ɾỉ

Nghiêm Mẫn gần như phát điên vì bộ dạng của Lăng Nghị, cái nhục bổng đang trương to kia cũng đã được giải phóng . Nghiêm Mẫn xé toạt cái áo sơ mi đang ướt đẫm của Lăng Nghị để lộ làn da trắng ngần cùng cái bụng sáu múi nhưng không có vẻ gì là khoẻ mạnh. Sáu múi nhưng không đô con, to cao lực lưỡng thì vẫn bị xem là tiểu mỹ thụ thôi, tuy nhiên như thế có phần hấp dẫn hơn các tiểu thụ ẻo lả khác.

Da thịt dần đỏ theo nhiệt độ cơ thể, Nghiêm Mẫn lật ngữa Lăng Nghị trêu đùa hai hạt đào nhỏ trước ngực. Tiến đến áp môi hắn lên môi Lăng Nghị...

Một cảm giác mát lạng nơi môi khiến Lăng Nghị trở nên tham lam gắt gao hưởng ứng, không ngại dùng đầu lưỡi mà quấn quít đối phương. Cái hầu kết liên tục lên xuống như đang uống được gì đó ngon lắm, cứ mãi không ngừng.

Nghiêm Mẫn say mê với cái lưỡi linh động của y, tay hắn cởi khoá quần của Lăng Nghị, chậm rãi kéo luôn cả cái qυầи ɭóŧ đang giam cầm hạ thể của Lăng Nghị...

Cái cà vạt cũng được tháo ra để bàn tay trở nên thoải mái

Nghiêm Mẫn có chút giật mình, tiểu Lăng Nghị so với hắn cũng không kém bao nhiêu.

Nghiêm Mẫn dùng côn ŧᏂịŧ ma sát với côn ŧᏂịŧ Lăng Nghị giống như hai hiệp sĩ đang đấu kiếm. Bàn tay Lăng Nghị cũng đã không kiềm chế được đưa tay xuống vuốt ve côn ŧᏂịŧ của Nghiêm Mẫn.

Thật dâʍ đãиɠ, đó là câu mà Nghiêm Mẫn nói trong đầu... động tác lên xuống dồn dập của Lăng Nghị khiến hắn sung sướиɠ, tay bấu chặt tấm ga giường không ngừng rêи ɾỉ... miệng bậy giờ đang liếʍ lộng cái cổ trắng ngần mạnh mẽ của Lăng Nghị, dần chuyển xuống hai hạt đào hồng nhỏ xinh. Cái lưỡi linh hoạt cùng hơi nóng từ miệng khiến Lăng Nghị càng thêm quằn quại.

-"Ư....um..."- Lăng Nghị không ngần ngại phát ra tiếng rên

Cái côn ŧᏂịŧ bị Lăng Nghị kɧıêυ ҡɧí©ɧ nãy giờ cũng đã trở nên trương to hơn bình thường. Nghiêm Mẫn khéo léo nắm lấy dươиɠ ѵậŧ mình rê nhẹ ở cửa tiểu huyệt. Dùng một ít nước bọt làm chất dẫn, Nghiêm Mẫn đút 1 ngón tay vào cái lỗ nhỏ đầy khao khát đó ra vào nhẹ nhàng.

Lăng Nghị cảm thấy tiểu huyệt có gì đó chiếm tiện nghi nên không ngừng co thắt.

-"Bảo bối...thả lỏng ra... em muốn cắn đứt tay anh sao?"- Nghiêm Mẫn trường lên nói khẽ bên tai Lăng Nghị

-"Ưʍ... đau ...."- Lăng Nghị rên khẽ

Nghiêm Mẫn cười nhẹ rồi dùng miệng ngậm lấy cái dươиɠ ѵậŧ đang muốn bùng nổ của Lăng Nghị. Cái cảm giá ấm nóng bao trùm lấy hạ thể của mình khiến Lăng Nghị không chịu được, nẩy mông lên xuống như đang hành sự

Được một lúc Nghiêm Mẫn nhả cái côn ŧᏂịŧ thô to kia ra, Lăng Nghị nhanh chóng lấy tay vuốt thật nhanh như muốn giải phóng hết những tinh binh đang chực chờ bên trong.

-"Argg...."- Lăng Nghị đã lên đến đỉnh cao của kɧoáı ©ảʍ, kêu mạnh một tiếng bắn hết tinh hoa lên bụng mình.

Nghiêm Mẫn nhìn Lăng Nghị rồi nỡ một nụ cười hạnh phúc...

Mị dược đã có phần hạ xuống, lý trí bắt dầu có lại thì hai tay Lăng Nghị lại bị trói sau lưng y như ban đầu

Lăng Nghị yếu ớt vùng vẫy, cố xê dịch cái mông mình né khỏi sự va chạm với nhục bổng nóng hổi kia, nhưng y đâu biết điều đó vô tình khiến con thú trong người Nghiêm Mẫn được thả ra.

Nghiêm Mẫn biết Lăng Nghị đang dần lấy lại được ý thức, đó là điều hắn muốn. Hắn muốn y cảm nhận rõ ràng khi côn ŧᏂịŧ đi vào trong động huyệt, hắn muốn y nhớ đến hắn, nhớ đến hắn đã từ cướp mất trinh tiết cái tiểu huyệt bé nhỏ.

-"Em hư lắm... em sướиɠ rồi... bây giờ đến anh...!"- Nghiêm Mẫn hôn nhẹ lên cổ Lăng Nghị

Nghiêm Mẫn dùng tay quệt tϊиɧ ɖϊ©h͙ đang vương vãi trên bụng Lăng Nghị rồi thoa lên đầu khất.

Dùng tay đặt đầu khất ngay cửa tiểu huyệt, hắn chậm rãi nhướng người về trước.

-"A... đau quá... hỗn đãn... buông ra... !"- Lăng Nghị cố vùng vẫy

Bỏ mặc lời nói của Lăng Nghị, bây giờ cái côn ŧᏂịŧ của Nghiêm Mẫn đã có phần nhức nhói cơ bản là không còn có ý rút lui nữa. Lăng Nghị thở hổn hển, co thắt tiểu huyệt muốn ép thứ kia ra ngoài nhưng càng làm Nghiêm Mẫn thêm kí©ɧ ŧɧí©ɧ...

Lăng Nghị vùng vẫy mạnh hơn làm đầu khất vuột ra ngoài. Nghiêm Mẫn tức giận, lật úp người Lăng Nghị lại vỗ mông y một cái rõ đau... rồi không ngần ngại đâm cái dươиɠ ѵậŧ to lớn đó một cách thô bạo, nhanh chóng vào sâu trong tiểu huyệt động.

-"Aaaaa...!"- Lăng Nghị kêu lên thảm thiết, nước mắt đã rơi xuống vì quá đau, dù gì đây cũng là lần đầu y quan hệ như thế mà

Nghiêm Mẫn như con thú hoang, dập liên tục, mỗi lần kéo ra một ít rồi lại bất ngờ đâm lút cán.

Bờ môi hồng căng bóng của Lăng Nghị giờ đã rướm máu tươi, gương mặt nhăn nhó đau đớn.

-"Argg.... bảo bối ... em đừng mυ'ŧ chặt vậy chứ...."- Nghiêm Mẫn sung sướиɠ rêи ɾỉ

Bây giờ cảm giác của Lăng Nghị là sự nhục nhã, Lam Thanh đã từ dặn dò y chuẩn bị tinh thần, vì trước sau gì cũng sẽ gặp trường hợp này, nhưng nếu lỡ Lam Thanh biết Lăng Nghị bị nam nhân thượng như thế liệu cô có còn yêu y nữa không?

Lăng Nghị khóc nấc, nhưng những cú luật động ra vào của Nghiêm Mẫn khiến tiếng khóc trở thành tiếng rêи ɾỉ hoan ái

-"Ư...ư...um...nhẹ ... rách mất...!"- Lăng Nghị chịu không nổi lên tiếng van xin

-"Arggg... cầu xin anh đi...!"- Nghiêm Mẫn mặc dù đang tê dại vì sung sướиɠ nhưng vẫn cố trêu Lăng Nghị...

-"Ư...ư...không...ư....a...!"

Nghiêm Mẫn tức giận nâng mông Lăng Nghị lên cao rồi dập mạnh hơn, thô bạo hơn ban nãy

-"Ô... không... xin anh... không... đau quá...!"- Lăng Nghị đau đớn cầu xin

Nghiêm Mẫn không giữ lời hứa cứ ra vào mạnh bạo nơi tiểu huyệt, Lăng Nghị đau đớn đến nỗi ngất đi lúc nào không hay.

Cái tiểu huyệt khít khao nuốt chửng lấy dươиɠ ѵậŧ khổng lồ của Nghiêm Mẫn không một kẽ hở. Đến khi kɧoáı ©ảʍ đến gần, hắn nhấp mạnh hơn thêm vài chục cái nữa rồi đem toàn bộ tinh hoa thống khoái bắn thẳng vào trong tiểu huyệt của Lăng Nghị.

Tay Nghiêm Mẫn bấu chặt mông của Lăng Nghị, gồng mình ra vào nhẹ nhàng như muốn vắt hết toàn bộ tϊиɧ ɖϊ©h͙ lưu lại bên trong Lăng Nghị.

Nghiêm Mẫn đổ gục người trên lưng Lăng Nghị thở hổn hển, cái côn ŧᏂịŧ đã có phần thu nhỏ lại nhưng cho dù như thế cái tiểu huyệt vẫn còn như mυ'ŧ rất chặt. Nghiêm Mẫn thấy Lăng Nghị không có động tĩnh, bèn lật người y dậy, vội vàng cởi trói, dươиɠ ѵậŧ cũng đã bất giác rút ra khỏi người Lăng Nghị.

Một dòng sữa trắng trắng có pha hồng đỏ trào ra từ bên trong Lăng Nghị.

Nghiêm Mẫn hoảng hốt, nhìn cái tiểu huyệt sưng đỏ lại còn rỉ máu, trong lòng vô cùng đau xót dằn vặt. Vội lấy đồ cầm máu rồi thoa thuốc cho Lăng Nghị.

Đây không phải lần đầu Nghiêm Mẫn thao người khác chảy máu, chỉ là những lần trước, sau khi đạt kɧoáı ©ảʍ thì quẳng cho họ thuốc bảo họ tự bôi. Chỉ riêng Lăng Nghị là được hắn đích thân chăm sóc tận tình...

Bôi thuốc xong Nghiêm Mẫn tiến đến bên cạnh Lăng Nghị hôn lên đôi mắt đang nhắm nhưng nước mắt vẫn rơi trong vô thức. Rồi trườn đến phần ngực đang dần trắng lại như ban đầu, nút mạnh vài chỗ, tạo nên những vệt hoan ái kí©ɧ ŧìиɧ.

Nghiêm Mẫn ôm Lăng Nghị vào lòng rồi chìm vào giấc ngủ, hắn cũng không quên kéo chăn đắp cho cả hai.

--------

Sáng hôm sau, Lam Thanh tỉnh dậy, cảm thấy hạ thể có phần tê tái, hai bên hông vùng thắt lưng cũng có phần nhức mỏi... nặng nề mở mắt.

Một cảm giác ấm áp từ l*иg ngực ai đó khiến Lam Thanh chỉ muốn nằm yên đó tận hưởng... nhưng khoan đã...tại sao lại nằm trên người ai đó? Tại sao lại có ai đó ? Lam Thanh bật người dậy thấy gương mặt của Lý Tử Thâm đang say ngủ, cả cô và hắn đều trong tình trạng loã thể. Lam Thanh đau đầu, day day hai bên thái dương như muốn tìm lại kí ức đêm qua.

Cô nhớ lại lúc bị hạ thuốc, Lý Tử Thâm đã cứu cô khỏi tay Phan Phúc...haizzz tiếp cận kiểu này có lời cho hắn quá không?!

Thiên Hạo, Lăng Nghị... em có lỗi với các anh... Lam Thanh nghĩ tới đó nước mắt lại tuôn trào.

Nhìn nam nhân đang ngủ say mặc dù biết y là người cứu mình, nhưng một cơn bực tức khó tả ập đến khiến cô chỉ muốn đánh hắn đến khi nào như cái đầu heo thì mới thôi.

Lam Thanh chạy ào vào phòng tắm nhanh tay mở nước kì cọ, như muốn rửa hết những vết xanh tím hoan ái vương trên người, cả cái hạ thể đang trào ra dòng tϊиɧ ɖϊ©h͙ trắng đυ.c kia nửa. Lam Thanh xấu hổ chỉ muốn treo cổ lên cây ớt tự tử cho rồi.

Lý Tử Thâm đã thức từ lâu nhưng sợ cô ngại khi phải đối mặt với mình nên chỉ nhắm mắt nghe ngóng. Khi nghe tiếng Lam Thanh khóc, hắn rất muốn xoay qua ôm cô an ủi, nhưng sợ cô hốt hoảng nên thôi. Đến khi Lam Thanh vào phòng tắm hắn mới từ từ mở mắt ra.

Trong lòng cảm thấy có chút đau xót khi thấy Lam Thanh khóc. Hắn mở cửa phòng tắm thấy Lam Thanh đang ra sức kì cọ những vết xanh tím trên ngực, trên cổ khiến những vết hoan ái trở nên đỏ ửng. Hắn đau lòng ôm chặt lấy cô, không muốn cô tự làm tổn hại mình.

-"Anh xin lỗi tiểu Thanh, em đừng làm vậy anh đau lòng lắm!"- Lý Tử Thâm ôm chặt Lam Thanh dưới vòi sen

-"Anh không có lỗi... lỗi là do tên Phan Phúc kia... !"- Lam Thanh khóc nấc, cô vẫn có thể nhận thức được rằng đây là ân nhân của mình

Lý Tử Thâm không nói chỉ ôm chặt Lam Thanh mặc kệ những giọt nước trên cao khiến cả hai ướt sũng.

Lam Thanh cố đẩy hắn ra nhưng sức lực của cô cũng không thể so lại với hắn

-"Anh định ôm đến bao giờ?"- Lam Thanh đã nín khóc tự bao giờ

-"Anh sợ em lại giận, lại làm tổn thương mình..."- Lý Tử Thâm nói làm cho lòng của Lam Thanh có chút xao động

-"Thôi được rồi, buông ra đi!"- Lam Thanh vỗ vỗ vai

Lý Tử Thâm dần nới lỏng tay ra nhìn Lam Thanh...

-" Tối qua em... rất chủ động..!"- Lý Tử Thâm nhìn cô trêu chọc

Lam Thanh gần như bốc hoả khi nghe câu nói đó, bây giờ mặc dù cả hai vẫn đang loã thể trong phòng tắm nhưng tuyệt nhiên không có cảm giác kí©ɧ ŧɧí©ɧ nào mà chỉ có giận dữ

Lam Thanh hung hăng cốc đầu, đá đít Lý Tử Thâm như để hạ hoả

Lý Tử Thâm biết mình trêu không đúng lúc đành dùng cách ôm chặt cô lần nữa. Lần này côn ŧᏂịŧ của Lý Tử Thâm đã ngóc đầu chờ sẵn.

Lam Thanh vùng vẫy muốn đánh tiếp

-"Em mà nhúc nhích anh sẽ không tha cho em đâu!"- Lý Tử Thâm nói khẽ bên tai Lam Thanh hăm doạ

Gương mặt Lam Thanh lại đỏ ửng khiến nam nhân kia không khỏi động lòng.

-"Hỗn đãn... đi ra...!"- Lam Thanh quát lớn

-"Cho anh ôm tí nữa đi...!"- Lý Tử Thâm như bé con dụi dụi vào tóc cô

-"Không buông là thằng nhỏ của anh bị bóp cổ chết!"- Lam Thanh cầm lấy côn ŧᏂịŧ kia xiết chặt

- "A... đau đau... anh buông anh buông!"- Lý Tử Thâm dần buông tay nhìn Lam Thanh cười bất mãn

Lam Thanh đuổi hắn ra ngoài để an tâm tắm rửa.

Từ đầy đến cuối hắn vẫn chưa thừa nhận mình là Lý Tử Thâm cho nên cô phải cẩn thận với tên cáo già này! Không thể để hắn phát giác nghi vấn nào.

Lam Thanh bước ra ngoài với cái khăn quấn ngang ngực, cùng một cái khăn khác xoa mái tóc ngắn màu nâu đang còn ướt. Không thấy hắn trong phòng Lam Thanh thở phào nhẹ nhõm..

Nhưng chỉ được một lúc, Lý Tử Thâm từ cửa bước vào, trên tay là một bộ quần áo. Áo thun trắng với áo khoát ngoài jean, cái quần skinny jean cá tính... . Khoan đã.... hắn cũng đang mặc bộ quần áo giống như thế, chỉ có điều quần của hắn không rách nhiều như cô.

Chời má, mặc quần áo couple sao? Trẻ trâu đến thế là cùng...!.

.

.

.

.