Đêm nay chắc sẽ là một đêm dài, Lam Thanh lặng lẽ đến bên cửa sổ đưa bàn tay cảm nhận cái không khí se lạnh của trời đêm. Màn đêm tĩnh mịch lại được những vì sao làm điểm nhấn càng trở nên mị hoặc. Ánh trăng không tròn nhưng rất sáng, như có thể soi thấy tâm tư của ai đó lúc này.
Nhìn lại bàn tay đầy những vết thương vẫn còn đỏ ửng, nhưng nó lại không đau bằng nỗi lòng của cô. Thời gian qua cô ở lại chịu đựng để vì cái gì? Vì một thằng đàn ông tàn nhẫn? Ngu ngốc, thật sự ngu ngốc, tại sao lúc đó cô lại có can đảm trụ lại nơi có thể gọi là địa ngục trần gian đó.
Một suy nghĩ loé lên trong đầu, sau bao nhiêu sự việc xảy ra cuối cùng tất cả vẫn là thù hận. Cô từng nghĩ đến việc hay là gạt bỏ hận thù trong lòng để được nhẹ nhàng hơn... Nhưng thật khó có thể làm được điều đó vì khi nghĩ lại hình ảnh cha mẹ chết trong tai nạn hôm đó, rồi lại nghĩ đến đứa con trong bụng mình, thật sự cô chỉ muốn một dao tiễn hắn đi để tế linh hồn của ba người họ.
Cô dám yêu, dám hận nhưng lại không có can đảm để trả thù. Có phải cô quá lương thiện, quá yếu đuối không? Ngay cả việc trả thù vẫn còn là một việc mơ hồ chưa thể xác định. Vậy tại sao cô lại muốn trở thành một sát thủ? Cô trở thành sát thủ để làm gì? Thật sự điều đó không cần thiết.
Nhưng không sao, thân thể yếu đuối này cần phải có chút võ phòng thân chứ không thể để nó cứ phải dựa dẫm vào bất kì ai nữa. Việc trả thù cứ thuận theo tự nhiên, cơ hội đến thì cứ báo thù thôi.
Còn nếu không thì có thể đi nằm vùng, làm nội gián... chắc lúc đó oai dữ à... ! Cô bật cười vì suy nghĩ ngốc nghếch của mình.
Thật ra câu nói của Lăng Nghị cũng không sai, cái thân thể này nếu có thể làm sát thủ sẽ thuận tiện hơn cho việc làm nội gián, tiếp cận những tên háo sắc như trong phim cũng là một ý hay.
Nhưng còn Thiên Hạo, phải làm thế nào với anh ấy đây? Nhưng chắc có lẽ anh ấy sẽ hiểu mà. Anh ấy là người cô tin tưởng nhất trên cuộc đời này, một người mà cho dù cô có ra sao cũng không bao giờ rời bỏ cô.
Bình minh cũng dần ló dạng, thế là cô đã thức trắng cả đêm, chậm rãi bước ra khỏi phòng chuẩn bị bữa sáng, dù sao cũng là ở nhờ nhà người khác.
------
Thiên Hại sau khi nghe được giọng nói của Lam Thanh đã có được thêm tinh thần, hơn 4 tháng lao đao đi tìm cứ ngỡ sẽ không bao giờ gặp lại được, nhưng ông trời vẫn còn thương anh nên cho anh được nghe lại giọng nói của cô. Quyết tâm làm theo lời của cô dặn, tập trung công việc giữ vững Lục Thị.
Nhưng bây giờ tình hình công ty đang trong tình trạng khủng hoảng, các cổ đông không ngừng gây sức ép buộc công ty phải phá sản. Tập đoàn Lãnh Dương và Trịnh Thị thì lăm le thâu tóm Lục Thị. Một mình Thiên Hạo thật sự không biết phải làm cách nào để đối phó với thù trong giặc ngoài.
Suốt mấy tháng nay anh đau đầu suy nghĩ việc cứu công ty, lại còn việc tìm Thiên Thanh... bây giờ trông anh chẳng còn nét tuấn mỹ đầy mê hoặc như trước. Thay vào đó là khuôn mặt gầy gò xanh xao, râu cũng chẳng thèm cạo, cũng may là có cuộc gọi từ Thiên Thanh nếu không anh cũng gục ngã mất.
Cốc cốc cốc
-"Chủ tịch có tin tốt đây"- Vương Vũ Khang mở cửa bước vào
-"Tôi cũng có tin tốt đây! Để tôi nói trước... lúc nãy tiểu Thanh gọi báo bình an, cô ấy bảo sau khi ổn định sẽ trở về... cô ấy bảo tôi phải cố giữ Lục Thị cho tốt!"- Thiên Hạo tâm trạng phấn khởi, khuôn mặt rạng rỡ như vớ được vàng
-"Vậy thì tốt quá, tôi sẽ báo với Ly Ly!"- Vũ Khang càng vui hơn
-"Ly Ly? Á à .... cậu với Ly?"- gương mặt gian tà
-"Chủ tịch...!"- Vũ Khang đỏ mặt
-"Thôi có việc gì tốt muốn báo tôi?"
-"Có một công ty giấu tên chấp nhận hỗ trợ vốn cho chúng ta xoay sở!"
-"Giấu tên? Liệu có tin được không?"- Thiên Hạo nghi ngờ
-"Họ nói là đó là vì Thiên Thanh!"
Thiên Thanh có liên quan gì với công ty này?
-"Họ còn nói khi nào cần vốn cứ liên hệ họ sẵn sàng chi ra!"
-"Thật là có việc tốt đến vậy sao? Nhưng họ biết Thiên Thanh chắc chắn sẽ không có ác ý!"- Thiên Hạo trầm tư
-"Liều một lần vậy!"
-"Ngày mai học sẽ đưa tiền đến công ty."
-"Ngày mai tôi sẽ đến, cảm ơn cậu!"
Vũ Khang cúi đầu ra bước ra khỏi phòng cùng tâm trạng phấn chấn.
--------
Bữa sáng đã xong, Lam Thanh vẫn đang phân vân có nên gọi Lăng Nghị dậy không thì thấy anh từ trong phòng đi ra, tâm trạng có chút tươi tắn.
-"Sao anh vui vậy?"- Lam Thanh nheo mắt nhìn Lăng Nghị
-"Lâu lắm rồi tôi mới được người khác nấu bữa sáng như vậy!"- Lăng Nghị cười nói
Lam Thanh bật cười khi nghe câu nói ngây ngô của Lăng Nghị
-"A, thì ra cô cười rất đẹp... tôi còn tưởng cô không biết cười...!"- Lăng Nghị trêu chọc
Lam Thanh vẫn im lặng dọn thức ăn ra bàn
-"Hôm nay đi ra ngoài mua quần áo với tôi đi. Chẳng lẽ cô tính mặc đồ đó tập à?"- Lăng Nghị nheo mắt
-"Tôi không tiện ra ngoài, anh có thể mua hộ tôi không?"-Lam Thanh nói nhưng tay vẫn làm việc
-"Nhưng tôi biết cô mặc đồ size gì, thích kiểu nào?"- Lăng Nghị chau mày
-"Anh thích học trò mình mặc đồ như thế nào thì cứ mua, chỉ cần mua áo thun quần jean thôi."- Lam Thanh nhìn Lăng Nghị với ánh mắt vô cảm
-"Ok!"- Lăng Nghị miễn cưỡng gật đầu.
Bách Ngạn Dương từ trong phòng bước ra, nhìn hai người có chút khó hiểu.
-"A, lâu rồi mới dc ăn sáng như thế này nha.!"- Bách Ngạn Dương thản nhiên
-"Nếu thích các anh cứ đi chợ, tôi sẽ nấu mỗi ngày!"- Lam Thanh nghiêm chỉnh ngồi xuống.
Hai nam nhân nhìn nhau không nói nên lời, cô gái này thật kì lạ!
Buổi ăn trôi qua nhanh chóng, bầu không khí có chút ảm đạm.
****
Thời gian cứ thế qua đi, với sự huấn luyện của Lăng Nghị, đối với Lam Thanh bây giờ gϊếŧ một người chỉ với một cây dao bấm là điều dễ như ăn bánh.
Lam Thanh thực sự rất có quyết tâm trở thành một sát thủ thật sự. Cô vẫn giữ liên lạc với Thiên Hạo, nhưng tuyệt nhiên không cho y gặp mặt.
Không cần biết là trả thù được hay không, chỉ cần được làm một sát thủ thật sự, gϊếŧ chết những tên nam nhân đê tiện, bạo hành với những cô gái vô tội thế là quá đủ.
-"Này, hôm nay ra ngoài hít thở tí đi, sắp tới Ngạn Dương sẽ có nhiệm vụ cho chúng ta!"- Lăng Nghị ngồi cạnh dựa lưng vào một gốc cây
Lam Thanh nghĩ cũng đúng, lâu rồi cô không giao tiếp với thế giới bên ngoài, nhưng lại sợ bị người của Mạc Gia Bảo bắt được
-"Được, nhưng trước tiên tôi phải giải quyết mái tóc này đã!"- Lam Thanh vô cảm đứng dậy đi về phía ngôi nhà
-"Nè tóc có liên quan gì?"- Lăng Nghị gọi với theo.
Lam Thanh không trả lời, lẳng lặng đi vào nhà.
Hôm nay cả hai đến một khu trung tâm của thành phố, Lam Thanh bước đến một salon tóc, căn dặn không cho Lăng Nghị đi theo.
-"Tôi cần 2 tiếng ở đây, 2 tiếng sau anh đến đây đón tôi." - Không đợi sự đồng ý của Lăng Nghị bước nhanh vào trong cùng cái nón che khuất mặt và cặp mắt kính đen trông rất ngầu.
Lăng Nghị hậm hực, nhưng cũng đành bỏ đi, không lẽ đứng đợi 2 tiếng sao?
Lăng Nghị đi đến đâu cũng thu hút sự chú ý của các cô gái, không cần mặc vest nhưng anh vẫn toát lên vẻ lịch lãm. Gương mặt trắng cùng đôi lông mày rậm, cặp mắt kính đen đang gác lên sống mũi cao vυ't, đôi môi ửng hồng luôn giữ nguyên vị trí không di chuyển.
Đến khu trang sức, Lăng Nghị vô tình bị hấp dẫn bởi một sợi dây chuyền bạc có mặt hình ngôi sao. Giống như bị sức hút của nó mê hoặc, Lăng Nghị bước vào cửa hàng. Các nữ nhân viên nhìn Lăng Nghị bằng đôi mắt đầy ham muốn.
-"Chào anh, em có thể giúp gì được cho anh?!"- nữ nhân viên lên tiếng
-"Tôi muốn xem cái đó!"- Lăng Nghị giọng nói lạnh lùng chỉ tay vào sợi dây chuyền
-"À , dạ anh đợi một lát!"
Nữ nhân viên lấy sợi dây ra khỏi tủ, thật sự rất đẹp, trông vô cùng đơn giản nhưng mặt dây chuyền hình ngôi sao được nạm kim cương rất sáng...
-"Dạ thưa anh, sợi dây này là mẫu tình nhân ạ, bên em còn một sợi dành cho nam nhưng là hình mặt trăng, anh có muốn xem không ạ?"
Lăng Nghị gật đầu. Nữ nhân viên lại lấy ra thêm một sợi như thế, nhưng từng mắc của sợi dây có đường kính to hơn, còn mặt dây chuyền là hình mặt trăng cũng được nạm kim cương lấp lánh như thế.
-"Lấy tôi cả hai!"- Lăng Nghị vẫn với giọng nói lạnh lùng đó
Rời khỏi cửa hàng trang sức, Lăng Nghị đi đến quầy thời trang. Anh muốn lựa cho Lam Thanh một bộ váy thật đẹp vì từ trước giờ chưa thấy cô ấy mặc váy lần nào.
Đập vào mắt anh là một bộ váy nhũ ánh kim vô cũng lộng lẫy, không quá sáng chói nhưng bảo đảm khi Lam Thanh mặc vào sẽ rất nổi bật. Bộ váy có 2 dây, dài đến tận mắt cá chân, phần ngực được đan bằng một mảnh lụa nhỏ để lộ ra khe ngực quyến rũ, 2 bên hông cũng được đan bằng vải lụa mỏng có thể nhìn thấy được da thịt, nhưng vẫn không quá hớ hên.
Không chần chừ, Lăng Nghị liền mua ngay. Hí hửng chạy đến chỗ salon đã hẹn với Lam Thanh.
Lăng Nghị dừng bước, vẫn là bộ quần áo đó, vẫn là cái nón cùng cặp mắt kính đó, nhưng nữ nhân kia có vẻ cá tính hơn với mái tóc ngắn, màu nâu sáng càng tôn lên làn da trắng của cô ấy. Lăng Nghị há hốc mồm nhìn đến khi bắt gặp được anh mắt của nữ nhân
-"Nè! Sao đứng đó?!"- Lam Thanh tiến đến gần vỗ nhẹ vào vai Lăng Nghị
-"À...à...ờ... tại tôi sợ nhận nhầm người!"- Lăng Nghị đỏ mặt ấp úng.
-"Cũng may là anh không nhận ra!"- Lam Thanh bước đi không đợi chờ
Lăng Nghị nhanh chân đuổi theo
Đi giáp hết khu mua sắm, Lam Thanh cũng chỉ mua vài thứ linh tinh như tinh dầu, nước hoa... Lăng Nghị lủi thủi đi theo sau như một tên gia nhân .
Đến khi trời gần chiều cả hai mới về đến nhà...
-"Tối nay... ra ngoài ăn cơm cùng... tôi có được không?"- Lăng Nghị ngại ngùng nhìn cô
-"Được!"-Lam Thanh vô cảm chấp nhận
-"Tặng cô!"- Lăng Nghị đặt lên tay cô túi đồ có bộ váy anh mua lúc nãy rồi nhanh chân vào phòng đóng cửa lại
Lam Thanh vẫn chưa hiểu chuyện gì xảy ra, nhưng thấy hành động cùng thái độ của Lăng Nghị thì chỉ biết lắc đầu cười
Nhìn mình trước gương với bộ váy lộng lẫy, Lam Thanh nhận ra đã lâu rồi cô không ra ngoài ăn tối, đã lâu rồi cô không được diện những bộ váy đẹp. Vì cô bị giam cầm suốt hơn 4 tháng trời, và gần 1 năm cực khổ luyện tập để trở thành sát thủ căn bản là cô không có thời gian diện chúng.
Cô đã bật khóc khi cắt mái tóc dài xinh đẹp của mình đi, vì cô biết mái tóc dài rất dễ bị người của Gia Bảo phát hiện và công việc của cô để tóc dài cũng không thích hợp
Chỉ cần trang điểm nhẹ, cùng một ít son môi, cô cũng đã đủ khiến tim ai đó loạn nhịp.
Lăng Nghị sau khi thay bộ vest sang trọng cũng đã ra xe đợi cô.
Bóng dáng nữ nhân bước đến cửa thật sự khiến tim y như ngưng đập, nín thở nhìn theo hướng nữ nhân ấy, quả thực cô ấy rất đẹp, đôi mắt to tròn lúc nào cũng chất chứa sự bi thương ấy khiến người ta say đắm.
-"Anh nhìn đến bao giờ!"- Lam Thanh chau mày nghiêm giọng
Thật không hợp tí nào, bộ dáng đẹp thế nhưng tính tình lúc nào cũng trầm mặc nghiêm túc quá.
Lăng Nghị lắc đầu mở cửa xe cho Lam Thanh, trong lòng vô cùng hưng phấn. Hôm nay anh cũng đã hẹn hò khối băng này được rồi
Lam Thanh thừa biết đây là một cuộc hẹn hò, chỉ là cô không biết từ chối như thế nào. Có lẽ tối nay cô sẽ nói thẳng với Lăng Nghị.
Đến một nhà hàng không quá sang trọng, Lăng Nghị ga lăng mở cửa xe dìu cô xuống. Cả hai bước vào nhà hàng, hàng trăm cặp mắt đổ dồn về. Ngưỡng mộ có, đố kị có!
Một cặp vô cùng đẹp đôi, nam nhân điển trai anh tuấn đi cùng với nữ nhân dáng người nóng bỏng cùng làn da trắng sứ, mái tóc nâu nổi bật.
Kéo ghế cho Lam Thanh, Lăng Nghị đang giống như một quý ông lịch thiệp.
Bữa ăn trôi qua cùng với ánh nến lãng mạn, nam nhân vô cùng hạnh phúc nhưng nữ nhân thì đang đau đầu suy nghĩ cách nói sao cho không tổn thương người khác.
Biết Lam Thanh thích ngắm trời đêm, Lăng Nghị đã đưa cô đến một bờ biển.
Quả thật Lam Thanh rất thích nơi này, gió biển mát lạnh lại còn có thể ngắm sao đêm, thật thoái mái.
Lăng Nghị cởϊ áσ vest khoát lên vai Lam Thanh vì sợ cô lạnh.
-"Lam Thanh!"- Lăng Nghị khẽ gọi
-"Hử?"- Lam Thanh vẫn giả vờ ngu ngơ
-"Nhắm mắt lại đi!"- Lăng Nghị đỏ mặt
-"Anh dám hôn tôi thì tiểu Lăng Nghị sẽ bị đem nấu cháo!"- Lam Thanh hâm doạ nhưng mắt vẫn nhắm lại
Lăng Nghị nuốt nước bọt, y sợ run sợ trước câu nói của nữ nhân kia. Y biết cô gái này dám nói dám làm.
-"Tặng cô... lúc chiều thấy đẹp nên mua thôi!"- Lăng Nghị đưa Lam Thanh sợi dây chuyền ngôi sao
-"Đây là dây chuyền cặp?"- Lam Thanh nheo mắt nhìn Lăng Nghị ý hỏi
-"À... ờ... "- Lăng Nghị gãi gãi đầu suy nghĩ, có cần thông minh vậy không?
-"Ý anh là?"- Lam Thanh vẫn cô giả vờ ngu ngơ
Lăng Nghị cầm sợi dây chuyền mặt trăng đeo trên cổ phe phẫy
-"Tôi... xin lỗi!"- Lam Thanh trả lại rồi vội đứng dậy.
Lăng Nghị bất động, có chút đau lòng, đây là lần đầu anh cầu hôn con gái nhưng lại bị từ chối.
-"Lăng Nghị, anh chưa biết gì về tôi đâu!"- Lam Thanh nhìn nam nhân kia có chút đau lòng, bước đi.
-"Lam Thanh, anh biết em là ai, anh không muốn nhắc lại quá khứ đau buồn của em. Hãy để cho anh chăm sóc em được không?!"- Lăng Nghị đứng dậy nói với theo, cố tình nói thật lớn.
Câu nói của Lăng Nghị có phần làm tim cô xao động. Chạy đến kéo y về
-"Về nhà chúng ta nói chuyện!"- Lam Thanh lôi Lăng Nghị đi.
Cả một đoạn đường không ai nói với ai câu nào, Lăng Nghị có phần khó chịu nên khi lái tốc độ rất cao, khiến Lam Thanh buồn nôn. Chứng say xe tái phát.
Vừa đến nhà Lam Thanh vội mở cửa xe chạy thẳng vào trong.
Lăng Nghị cứ tưởng cô giận nên cắm đầu chạy theo, thấy cô bước ra từ phòng tắm, gương mặt xanh xao cùng đôi môi tái nhợt. Y hốt hoảng rót một ly nước ấm đưa đến cô
-"Lần sau có bực bội cứ đập xỉu tôi rồi muốn chạy nhanh cỡ nào thì chạy!"- Lam Thanh mệt mỏi thở không ra hơi
-"Lam Thanh, anh xin lỗi, anh không biết em bị say xe..."- Lăng Nghị cúi đầu lí nhí, cứ như em bé đang bị mẹ bắt phạt
-"Nếu anh đã biết tôi là ai, tôi là người như thế nào vậy tại sao còn dám yêu tôi?"- Lam Thanh chau mày nhìn Lăng Nghị
-"Anh biết mình không phải giám đốc hay chủ tịch gì như họ, nhưng anh chắc rằng anh sẽ không đối xử tệ bạc hay lừa dối em như họ!"- Lăng Nghị dùng bộ mặt uỷ khuất nhìn cô
-"Vậy anh cũng biết chuyện tôi với Thiên Hạo?"
-"Ừ! Anh biết..."- Lăng Nghị gật đầu, mắt đỏ hoe
-"Vậy anh cũng vẫn còn muốn..."- Lam Thanh khó xử
-"Ừ! Nếu em không thể bỏ Thiên Hạo thì anh chấp nhận cùng Thiên Hạo bảo vệ và chăm sóc cho em !"- Lăng Nghị kiên quyết
Lam Thanh rất dễ mềm lòng, cô thật sự bị xao động bởi câu nói của Lăng Nghị, trên đời này thật sự còn người đàn ông tốt đến vậy sao?
-"Lăng Nghị..."- Lam Thanh cầm sợi dây chuyền đeo lên cổ rồi nắm lấy tay anh.
-"Đợi sau khi nhiệm vụ lần này hoàn thành, tôi sẽ cho anh câu trả lời!"- Lam Thanh cười dịu dàng
Lăng Nghị như có thêm một tia hi vọng, ôm chầm lấy cô. Hơi ấm, mùi hương này anh sẽ cố nhớ thật kỹ.
Lam Thanh cảm thấy nam nhân này có đôi lúc trẻ con nhưng tính tình vô cùng kiên quyết, khả năng quyết đoán nhạy bén.
Hai người cứ ôm nhau cho đến khi nghe tiếng tằng hắn từ phía cửa.
Cả hai vội buông nhau ra chỉnh sửa quần áo nhưng trên mặt là 2 quả cà chua to đùng
Bách Ngạn Dương nheo mắt nhìn xem hôm nay cái thằng nhóc Lăng Nghị dám dẫn nữ nhân về. Nhưng nhận ra đây là Lam Thanh thì lại là há hốc miệng ngỡ ngàng.
Mái tóc dài thay bằng mái tóc ngắn sáng màu cá tính, thêm cả bộ váy làm tôn dáng và làn da trắng của cô, còn có cả hai sợi dây chuyền trên cô tạo điểm nhấn.
-"Cô là ..."- Bách Ngạn Dương hỏi để chắc chắn
-"Lam Thanh!"- Lăng Nghị liếc y một cái rõ sắc
-"À... khụ khụ... tôi có nhiệm vụ cho hai người đây!"- Bách Ngạn Dương đánh trống lãng
Thật sự cả Bách Ngạn Dương và Lăng Nghị là người của một tổ chức phi chính phủ, đang muốn tìm bằng chứng phạm tội của một hắc bang để ngăn chặn tình trạng buôn bán ma tuý, vũ khi trái phép.
-"Theo thông tin mà cấp trên đưa xuống, đứng đầu trong bang là Diệp Thành Tuấn vừa kế nhiệm vị trí của cha mình được gần 4 năm. Dưới trướng của hắn là tam đại tướng quân gồm có:
Nghiêm Mẫn hay còn gọi là Mẫn Tướng Quân, phụ trách bên mảng vũ khí. 28 tuổi có sở hứng thú với nam nhân
Lý Tử Thâm hay còn gọi là Lý Tướng Quân, phụ trách bên ma tuý thuốc lắc. 28 tuổi đến giờ vẫn chưa biết y thích nữ hay nam
Cuối cùng là ..."- Bách Ngạn Dương im lặng nhìn Lam Thanh
-"Cuối cùng là ai?"- Lam Thanh chau mày
-"Mạc Gia Bảo hay còn gọi là Mạc Tổng, phụ trách bên mại da^ʍ. 28 tuổi thích nữ nhân..."
Bách Ngạn Dương cùng Lăng Nghị nhìn về phía cô, gương mặt có vẻ đanh lại, bàn tay nắm chặt thành đấm. Đôi mắt bi thương ngày nào trở nên giận giữ, bao quanh là viền mắt đỏ hoe.
Lăng Nghị nắm bàn tay cô xiết chặt an ủi.
Lam Thanh vẫn để yên, không muốn Lăng Nghị vì tình cảm ảnh hưởng đến công việc. Xoay sang nhìn Lăng Nghị, bàn tay còn lại đặt lên tay đang nắm vỗ vỗ kèm theo là một nụ cười bình an
-"Lam Thanh cô tiếp cận Lý Tư Thâm, lấy cho được bằng chứng giao dịch ma tuý, thời gian, địa điểm giao dịch chúng ta sẽ bắt trọn ổ."
-"Không được, như vậy rất nguy hiểm!"- Lăng Nghị phản đối
-"Cậu nên biết, Lam Thanh không phải là người trong tổ chức, nên với thân phận của cô ấy sẽ không bị nghi ngờ, điều đó đồng nghĩa là cô ấy tạm thời an toàn."- Bách Ngạn Dương vỗ bàn
-"Nhưng nếu bọn chúng điều tra thân thế tôi?"- Lam Thanh không có vẻ lo lắng
-"Tôi sẽ tung tin Lục Thiên Thanh đã đến Mỹ du học, bên đó chúng tôi sẽ cho người giả làm cô đánh lạc hướng bọn chúng, người giống người là chuyện bình thường"- Bách Ngạn Dương khoanh tay ngã người ra ghế
-"Vậy còn tôi"- Lăng Nghị lên tiếng
-"Cậu sẽ trà trộn vào thuộc hạ của Nghiêm Mẫn, trong đó chúng tôi đã có bố trí 2 đồng nghiệp hỗ trợ cậu!"Bách Ngạn Dương nhìn Lăng Nghị
-"Vậy khi nào mới bắt đầu?!"- Lam Thanh bình tĩnh uống trà
Bách Ngạn Dương có phần nể phục thái độ của cô.
-"Mai! Cô đến quán bar Ảo Ảnh làm phục vụ thám thính tình hình trước rồi đợi chỉ thị."- Bách Ngạn Dương có phần lo lắng
-"Còn Lăng Nghị, phải ra ngoại ô thành phố đến nhà hàng Phong Vân làm phục vụ vì Nghiêm Mẫn thường xuyên xuất hiện ở đó!"
Lăng Nghị định nói gì đó nhưng bị Lam Thanh ngăn cản.
-"Cảm ơn anh!"- Lam Thanh kéo Lăng Nghị vào phòng để lại Bách Ngạn Dương ngơ ngác như con nai vàng.
Đóng cửa phòng lại, Lam Thanh đặt nam nhân đang có phần bất mãn kia xuống ghế rồi bước đến trước mặt y. Nam nhân nhịn không được lên tiếng.
-"Anh không thể để em nguy hiểm vậy được!"
Lam Thang xoay ngược người về phía cửa sổ, bình tĩnh lên tiếng
-"Nếu em không làm được em càng khổ sở hơn chết! Lần này có cả Mạc Gia Bảo, em sẽ để cho chúng tự gϊếŧ lẫn nhau."
-"Nhưng em chỉ mới học được một thời gian ngắn, làm sao đánh lại bọn chúng!"- Lăng Nghị đau lòng nhìn Lam Thanh
Lam Thanh nhìn thẳng vào mắt Lăng Nghị trấn an
-"Không dùng sức được thì dùng mưu... em sẽ không tự ý hành động được chứ?"
-"Nhưng mà...!"- Lăng Nghị chưa nói hết đã nhận được một nụ hôn nóng bỏng từ Lam Thanh.
Cảm giác mềm mại, ấm áp nơi đôi môi của Lam Thanh khiến anh phần nào dịu đi sự lo lắng trong lòng. Cái lưỡi cuồng nhiệt mang đầy mật ngọt của Lam Thanh làm Lăng Nghị điên đảo.
Một lúc lâu sau Lam Thanh mới chịu thôi, nam nhân vẫn còn đang mơ màng. Đưa tay lên vuốt lấy mái tóc đang phủ lên trán của Lăng Nghị
-"Em chỉ lo cho anh, tiếp cận Nghiêm Mẫn thì không thể tránh khỏi cảnh anh bị người ta thượng!"
Lam Thanh chỉ muốn tặng Lăng Nghị một nụ hôn khích lệ và sẵn tiện khơi dậy động lực sống cho anh, nhắc nhở anh luôn nhớ rằng còn có một người mong chờ sự thành công của anh
Lăng Nghị ôm eo Lam Thanh ghì sát vào mình, thổi hơi nóng vào tai cô
-"Vậy nếu anh bị người ta thượng, em có còn yêu anh không?"
Lam Thanh rợn người, ôm chặt Lăng Nghị.
-"Khi nào nhiệm vụ thành công em sẽ cho anh câu trả lời..."
Lăng Nghị ghì chặt cô thêm nữa, tiểu Lăng Nghị đã nổi cộm lên, dù cách 2 lớp vải nhưng cái cảm giác nóng ấm vẫn có thể nhận thấy rõ
-"Nếu tới lúc đó em nói không thì sao anh sống nổi?"
Lăng Nghị đã chịu không nổi đành bế xốc cô dậy đặt lên giường, hôn gắt gao đôi môi đỏ mọng đầy mị hoặc kia, bàn tay tham lam luồn vào trong váy sờ nắn hai cái đồi núi đang phập phồng theo hơi thở. Đầu lưỡi di chuyển xuống cái cổ trắng ngần đang sở hữu hai sợi dây chuyền bạc lấp lánh, cổ là tử huyệt của Lam Thanh. Chỉ cần hôn lên đó là cô gần như bị điểm huyệt mặc kệ ai đang làm gì. Huống chi Lăng Nghị đang liếʍ không thiếu một chỗ nào.
Cơ thể Lam Thanh run run, tay chân bủn rủn không có sức kháng cự
Đến khi cái lưỡi di chuyển xuống khe ngực mà tung hoành thì cô mới dần lấy lại ý thức. Cái váy đã sớm bị tuột mất lúc nào không hay, chỉ còn lại cái qυầи ɭóŧ ren vô cùng gợi cảm.
Lam Thanh biết nếu bây giờ mình có kháng cự cũng không thể nên cứ xem như đây là giao ước nhất định phải sống để gặp lại nhau. Nhất định phải hoàn thành nhiệm vụ
Lăng Nghị nhìn nữ nhân đang nhắm chặt mắt, môi cắn hờ cùng hai gò má đỏ ửng càng thêm kí©ɧ ŧìиɧ, trên người y bây giờ không còn mãnh vải che thân, tất nhiên cái dươиɠ ѵậŧ nóng bỏng cũng đã được giải thoát và đang ngẩn đầu biểu tình.
Lăng Nghị chậm rãi kéo qυầи ɭóŧ cô xuống, tách hai chân Lam Thanh ra để nhìn thấy rõ hơn nơi tư mật khiêu gợi ấy. Đưa đầu lưỡi đến như một nhà thám hiểm đang thăm dò hang động kì lạ, Lăng Nghị không ngờ ngay cả nơi tư mật của cô lại có thể thơm đến như thế, cả cái chất dịch kia còn có vị ngọt thanh khiến người ta chỉ muốn vùi đầu vào đó mãi.
Lam Thanh cảm giác nơi tư mật đang được chăm sóc kĩ càng mang đến kɧoáı ©ảʍ dữ dội, bàn tay cô không ngừng xoa lấy cái đầu đang nhấp nhô nơi tư mật.
Côn ŧᏂịŧ tím hồng đang trương lên dữ dội, đến nổi động vài có cảm giác nhói
Đến lúc này Lăng Nghị mới luyến tiếc rời cái động mật ngọt ấy mà cho tiểu Lăng Nghị tiến sâu vào. Dươиɠ ѵậŧ thô to nóng bỏng ấy đang cố tình kɧıêυ ҡɧí©ɧ nơi cửa động vẫn chưa chịu đút vào... Gương mặt Lam Thanh bây giờ đỏ hơn ban nãy, thật khiến người khác muốn cắn lấy.
Đặt dươиɠ ѵậŧ trước cửa động, Lăng Nghị chậm rãi tiến vào bên trong nhưng chỉ vào được đầu khất đã phải khựng lại, vì cái động huyệt vô cùng chật chội nhưng khi nghe tiếng rên khẽ của Lam Thanh , y không nghĩ là mình sẽ nhịn được bao lâu nữa, nên nẩy mông thật mạnh để đâm thẳng vào trong.
-"Aaaa/arg....!"- Cả hai cùng kêu lên một tiếng thoã mãn
Lăng Nghị dần dần di chuyển côn ŧᏂịŧ nóng hổi theo chiều ra vào
-"Aa...a.... Nghị...nhẹ thôi... rách mất..."- Lam Thanh rêи ɾỉ
-"Arg...em thật chặt...arg...."- Lăng Nghị nhịn không nổi tiếng rên của mình
Lăng Nghị lật người Lam Thanh lại đâm từ phía sau kiểu động vật. Với tư thế này dươиɠ ѵậŧ nóng bỏng lại càng đâm sâu đến tận tử ©υиɠ. Cải cảm giác vừa thốn vừa sướиɠ khiến Lam Thanh điên đảo.
-"Ô...a...a...Nghị...chậm thôi... em đau ...á!"- Lam Thanh ngoái đầu lại nhìn Lăng Nghị cầu xin
Nhưng càng nhìn gương mặt đáng yêu ấy Lăng Nghị càng thêm hưng phấn mà đâm vào mạnh hơn
Tiếng dươиɠ ѵậŧ va chạm với cái động huyệt ướŧ áŧ tạo nên tiếp "ọp...ẹp" vô cùng kí©ɧ ŧɧí©ɧ. Căn phòng tràn ngập mỹ vị tình ái, thật cuốn hút vô cùng.
Bách Ngạn Dương đáng thương ngồi chống cằm chịu trận, tiếng rêи ɾỉ từ phòng bên cạnh thật khiến người ta bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ lây. Nhưng phải cố cắm răng chịu đựng dùng 5 ngón tay làm bạn.
Cả đêm đó Lăng Nghị cứ vừa phóng tinh hoa vào tận bên trong của Lam Thanh là lại tiếp tục ra vào, dươиɠ ѵậŧ không có dấu hiệu mềm nhũn.
Lam Thanh cảm thấy thật sai lầm khi để cho y thượng, mai không biết có xuống giường nổi không.
Cô dùng những thế võ mà Lăng Nghị đã dạy, lợi dụng y không phòng bị, Lam Thanh xoay người áp nam nhân ki xuống.
Nhưng không may dươиɠ ѵậŧ vẫn còn đang trong âʍ ɦộ, Lăng Nghị cười nham hiểm nắm hai bên eo nhấc mông cô lên đồng thời nẩy mông lên khiến cho dươиɠ ѵậŧ đâm sâu hơn lúc nãy.
-"A...Nghị...tha cho em... mai em không đi nổii mất..."-Lam Thanh năn nỉ
Nếu cô không năn nỉ thì không biết Lăng Nghị đáng ghét này sẽ thao cô đến bao giờ, y ôm chặt Lam Thanh nhấp thêm vài chục cái rồi lại bắn thứ tϊиɧ ɖϊ©h͙ nóng hổi vào tận trong .
Lam Thanh nằm trên ngực Lăng Nghị thở hổn hển, lâu lâu lại đánh yêu vài cái vào ngực y
Cảm giác Lăng Nghị bây giờ thật vô cùng hạnh phúc, anh hôn lấy mái tóc thơm tho, tay ôm chặt Lam Thanh dần chìm vào giấc ngủ. Cả hai đã mệt lừ sau trận hoan ái nồng nhiệt, riêng Lam Thanh là bất lực hoàn toàn...
------
Đến gần sáng, Lam Thanh bị đánh thức bởi những cú dập nhẹ nhàng nơi cửa động, cô bật dậy đẩy Lăng Nghị ra rồi ngồi dậy.
-"Tha cho em... em thật sự đi không nổi nữa!"- Lam Thanh cười khổ
-"Được vậy đi tắm rồi ra ăn sáng!"- Lăng Nghị nhéo mũi cô rồi bế cô vào phòng tắm.
Lăng Nghị dùng nước lạnh để dập tắt ngọn lửa nɧu͙© ɖu͙©, y không muốn ảnh hưởng đến sức khoẻ và nhiệm vụ của Lam Thanh hôm nay
Bước ra khỏi phòng, cả hai cứ quấn lấy nhau như vợ chồng son mới trải qua đêm tân hôn nhưng khi nhìn đến nam nhân đôi mắt thâm như gấu trúc đang ngồi đợi ăn sáng thì không thể nhịn cười
Lam Thanh đỏ mặt cúi đầu đi chuẩn bị bữa sáng, còn Lăng Nghị ngồi đối diện Bách Ngạn Sơn phờ phạt sau một đêm khó ngủ .
-"Lần sau tôi sẽ xin cấp trên ở một mình!"- Bách Ngạn Dương tức giận chỉ vào mặt Lăng Nghị mắng khẽ
Lăng Nghị lúc này không nhịn nổi nữa nên đã bật cười thành tiếng
-"Em xin lỗi sếp! Sau này em sẽ nhỏ tiếng hơn.. ha ha!"- Lăng Nghị ôm bụng cười nắc nẻ
-"Cậu...cậu...!"- Bách Ngạn Dương bốc hoả.
Lam Thanh bây giờ mới nở nụ cười tươi tắn, đem đĩa đồ ăn đầy ấp đến cho Bách Ngạn Dương
-"Bọn em không cố ý, nếu sau này nhiệm vụ thành công bọn em sẽ dọn ra ngoài, anh không cần xin tổ chức đâu!"- Lam Thanh như dậm thêm vào nỗi đau kiếp F.A của Bách Ngạn Dương
-"Tiểu Thanh, em thiên vị, sao dĩa của sếp Bách lại nhiều vậy!"- Lăng Nghị chu môi phân bì
-"Anh này, em bù năng lượng cho sếp Bách thôi mà!"- Lam Thanh giả vờ giận dỗi nhưng ý đang trêu chọc Bách Ngạn Dương
Cả ba cùng ăn sáng vui vẻ, nhưng duy chỉ có một nam nhân mặt đỏ như đít khỉ hậm hực ăn.
------
Đến trưa Lam Thanh đến quán bar Ảo Ảnh xin vào làm nhân viên phục vụ, với thân hình nóng bỏng cùng làn da trắng và gương mặt thanh tú, không quá khó để cô được nhận vào.
Bây giờ về nhà, chỉ cần tối đến làm việc là ổn.
-"Alo Thiên Hạo!"
-"Bảo bối anh nhớ em! Huhu"
-"Thôi thôi nín nín, chủ tịch Lục Thị mà lại nhõng nhẽo vậy á?"
-"Bảo bối khi nào em về, anh đợi không được nữa đâu huhu!"
-"Chắc em phải tìm nam nhân mạnh mẽ hơn để lo lắng bảo vệ em, chứ anh nhõng nhẽo thế mà!"
-"Em dám?"
-"Không không, không dám hề hề! Ngoan đi em vừa nhận nhiệm vụ đầu tiên, sau khi xong em sẽ về!"
-"Nhiệm vụ gì, có nguy hiểm không?"
-"Nguy hiểm lắm, đó là phải khiến trái tim Thiên Hạo nhớ em đến chết! Uy, sợ chưa?!"
-"Bảo bối không được làm những việc nguy hiểm đó!"
-"Oki Hạo Hạo!"
-"Anh phải đi họp, bảo bối cẩn thận đó, bye bye!"
-"Bye bye"
Vừa cúp máy của Thiên Hạo thì lại nhận thêm một cuộc gọi khác
-"Alo tiểu Thanh!"
-"Vân quản gia, người vẫn khoẻ chứ?!"
-"Ta vẫn ổn, nhưng Gia Bảo thì không...! Nó bây giờ cứ lao đầu vào công việc, đôi khi áp lực còn quát nạt Gia An.... còn luôn hỏi ta khi nào con trở về ...haizzz tiểu Thanh..."
-"Vân quản gia người nói với Gia Bảo, anh ấy sắp gặp lại được con rồi, bảo anh ấy suy nghĩ lại tình cảm của mình, có đủ lớn để từ bỏ tất cả mà yêu con không!"
-"Ta sẽ nói, ta sẽ nói"
-"Người bảo trọng sức khoẻ, nhớ tưới nước cho vườn hoa của con nha!"
-"Ta biết rồi!"
-"À cho con gửi lời thăm bác sĩ Mã nữa nhé"
-"Được được tạm biệt con"
-"Bye bye!"
Haizzz mọi việc đã ổn bây giờ chỉ cần về nhà thu dọn mọi thứ đến căn hộ mới . Cố gắng điều chỉnh cái thân hình có phần xiêu vẹo vì trận hoan ái tối qua
-"Lăng Nghị chết tiệt!"
Một nam nhân hắc xì liên tục mấy cái!!!
.
.
.
.