- Cám ơn hảo ý của sư huynh, ta muốn nhờ Kỳ Nguyệt sư tỷ chữa thương giúp ta.
Nam tử ngẩn ra, trong hai mắt hiện lên một tia không vui, bị người ta cự tuyệt, khiến trong lòng hắn khó chịu, có điều hắn vẫn cười nói:
- Như vậy cũng tốt, thần kỹ chữa bệnh của Kỳ Nguyệt sư muội có tiếng là cao siêu.
Có điều Long Trần có thể nghe, hắn đây không phải là đang khen Kỳ Nguyệt, mà là chỉ ra rằng hắn là sư huynh của Kỳ Nguyệt.
Đường Uyển Nhi gật đầu, đi đến bên cạnh Kỳ Nguyệt, nói:
- Làm phiền Kỳ Nguyệt sư tỷ.
Nàng ta liên tục trải qua hai trận đại chiến, thân thể vô cùng yếu ớt, nàng ta cũng muốn thể nghiệm một chút lực lượng thần kỳ của Mộc tu.
Kỳ Nguyệt mỉm cười, tay ngọc nhẹ nhàng đặt lên vai Đường Uyển Nhi, linh khí chậm rãi chảy vào.
- Ngươi. . . Ngươi không ngờ đã giác tỉnh tổ văn?
Kỳ Nguyệt nhìn Đường Uyển Nhi với vẻ khϊếp sợ, nói.
Đường Uyển Nhi gật đầu, lén nhìn Long Trần một cái, trong lòng không khỏi cảm thấy vui vẻ, nàng ta có thể giác tỉnh tổ văn, toàn là nhờ có Long Trần.
Trước khi chưa tới biệt viện, gia tộc vì gây áp lực cho nàng ta, mấy lần đẩy nàng ta vào "Tuyệt cảnh", nhưng vẫn không thể bức nàng ta giác tỉnh tổ văn.
Về sau để giúp Long Trần, tranh thủ nhiều thời gian hơn cho Long Trần, nàng ta và Diệp Tri Thu ở trước mặt sự uy hϊếp tử vong tuyệt đối, cuối cùng đã giác tỉnh tổ văn.
Lúc ấy hai người không biết, khi chữa thương thì mới phát hiện, trong huyết mạch của mình, ấn ký phù văn đó càng lúc càng rõ ràng, điều này khiến bọn họ vui mừng khôn xiết.
Tổ văn giác tỉnh,vậy có nghĩa là con đường tu hành ssau này của bọn họ sẽ là một mảng bằng phẳng, vì đã mở ra được cánh cửa đầu tiên của con đường tu hành rồi.
- Muội muội thật là lợi hại.
Kỳ Nguyệt tán thưởng, linh khí bắt đầu tiếp tục đưa vào trong cơ thể Đường Uyển Nhi, linh khí của Kỳ Nguyệt tỏa ra sinh mệnh lực cường đại, khiến người ta cả người thoải mái.
Đường Uyển Nhi có thể cảm thấy, những ám thương trong cơ thể mình đang từ từ khôi phục, linh lực của Kỳ Nguyệt giống như giọt nước không nơi nào là không vào được, chảy khắp mỗi một ngóc ngách trong cơ thể Đường Uyển Nhi.
Ám thương có kín tới mấy, ở trước mặt cỗ linh khí cường đại đó đều không thể che giấu, bắt đầu khôi phục rất nhanh.
Có điều khác với những người khác, theo chữa thương được bắt đầu, trong cơ thể Đường Uyển Nhi càng lúc càng nhiều ám thương bị phát hiện, cho dù là cường đại như Kỳ Nguyệt, cũng phải bắt đầu dồn thêm linh khí vào.
Theo Kỳ Nguyệt toàn lực đưa vào, trong tay ngọc, linh khí cường đại bùng nổ, ở trên người hai người hình thành một quầng sáng mờ mờ.
Đường Uyển Nhi vốn chính là dung mạo khuynh quốc khuynh thành, lại thêm có quầng sáng gia trì, càng tôn nàng ta lên giống như một tiên tử không nhiễm khói lửa nhân gian.
Nam tử lúc trước chữa thương cho Đường Uyển Nhi, trong hai mắt tràn ngập vẻ ái mộ, trên đời này không có mấy ai có thể chống đỡ được trước vẻ đẹp tuyệt mỹ của nàng ta?
Long Trần nhìn nam tử trước mắt, không khỏi cảm thấy phản cảm, nếu thích người ta thì cứ đường đường chính chính mà theo đuổi.
Việc gì cứ phải làm mình giống như gà trống kiêu ngạo, cho rằng có thể dựa vào bộ lông vũ rực rỡ của mình thì hấp dẫn được người ta à?
Nếu ngươi thực sự có kiêu ngạo, vậy thì kiêu ngạo tới cùng đi, khi người ta không thèm để ý ngươi, lại lập tức lộ ra một khuôn mặt như gan lợn, đáng khinh bỉ nhất là muốn ra vẻ khệnh khạng nhưng lại không có hàm lượng kỹ thuật.
Nói chung không biết vì sao, nhìn người này, khiến Long Trần rất khó chịu, có điều Long Trần cũng sẽ không ngốc nghếch tới mức đi kɧıêυ ҡɧí©ɧ người ta, dù sao người ta là tới để chữa thương cho đám người bọn họ.
Quá trình chữa thương cho Đường Uyển Nhi vô cùng chậm chạp, những người còn lại đã trị liệu xong cho tất cả người bị thương, ngay cả Thanh Ngọc cũng được kiểm tra, có điều nàng ta lại không có thương tích gì.
Khi một nữ tử chữa thương cho Long Trần, Long Trần chuẩn bị cự tuyệt, bởi vì hắn biết mình căn bản không có thương tích gì cả.
Ngoài ra để linh khí của đối phương tiến vào thân thể, chuyện trong đan điền của mình không có linh căn sẽ bại lộ, hắn không thích bị người ta nghị luận sau lưng.
Có điều không đợi Long Trần cự tuyệt, sư huynh đó liền ngăn cản, Long Trần không khỏi sửng sốt, sư huynh đó lạnh lùng nhìn Long Trần một cái, cũng không giải thích vì sao.
Tuy trong lòng Long Trần cảm thấy kỳ quái, có điều như vậy cũng tốt, không cần mình phải tự nói, lập tức nhìn về phía Đường Uyển Nhi.
Phù.
Kỳ Nguyệt thở hắt ra một hơi rất dài, lắc đầu nói:
- Thật không hổ là đệ tử hạch tâm đã giác tỉnh tổ văn, phục hồi thương thế cho ngươi, chắc phải hao hết một nửa linh khí của ta.
Những đệ tử theo Kỳ Nguyệt mà đến không khỏi cả kinh, phải biết rằng Kỳ Nguyệt chính là người nổi bật trong số bọn họ, trừ sư huynh kia ra, nàng ta là cường đại nhất.
Phục hồi thương thế cho một đệ tử Ngưng Huyết cảnh, không ngờ lại tiêu hao một nửa linh khí của nàng ta, thật sự rất bất khả tư nghị.
Bọn họ đều là Mộc tu, biết chữa thương cho người cấp bậc càng cường đại thì linh khí bị tiêu hao lại càng nhiều, xem ra nữ hài giống như thiên tiên trước mắt này tuyệt đối là một cường giả khủng bố.
- Tỷ tỷ vất vả rồi, ngươi chờ một chút.
Đường Uyển Nhi cảm thấy cả người thư thái, trong cơ thể không ngờ không còn một chút thương thế nào, không khỏi vô cùng cảm kích Kỳ Nguyệt, quay người chạy vào trong động phủ, rót một chén tinh của Điệp Ngọc Phong Vương cho nàng ta.
- Ha ha, đúng là một tiểu muội muội hiểu chuyện, cám ơn ngươi, ồ. Đây là mật của Điệp Ngọc Phong Vương? Không đúng, mật của Phong Vương không có nhiều thuỷ tinh thể như vậy, đây là...tinh của Phong Vương?
Kỳ Nguyệt không khỏi cả kinh, hiển nhiên nhận ra bảo bối này.
Đường Uyển Nhi mỉm cười nói:
- Vận khí của tiểu muội tốt, may mắn trộm được một khối, tỷ tỷ uống nhanh đi, để lâu sẽ đông lại đó.
Long Trần không khỏi bĩu môi, lại lấy đồ của mình ra để lấy lòng người khác, có điều nha đầu này vẫn khôn, biết nói giảm nói tránh.
- Sư đệ, ta thấy thân thể của ngươi không tốt lắm, để sư huynh ta kiểm tra cho ngươi một chút nhé, phải biết rằng sư huynh ta chính là rất ít động thủ chữa thương cho người khác đấy.
Người đó nhìn Long Trần, trên mặt hiện lên một nụ cười, bước về phía Long Trần.