- A.
Triệu Vũ bị hỏa diễm cắn nuốt, phát ra tiếng hét thảm thê lương, hiện giờ hắn đang trọng thương, đã không thể vận chuyển linh khí hộ thể, chỉ có thể để mặc hỏa diễm thiêu đốt.
Hắn điên cuồng giãy dụa, nhưng cổ bị Long Trần tóm chặt, chỉ có thể ngoan ngoãn bị hỏa diễm thiêu đốt, cuối cùng hắn cũng sợ rồi.
Hắn hiện tại đã biết rõ, bắt đầu từ khoảnh khắc hắn dùng ngôn ngữ vũ nhục Long Trần, Long Trần đã không có ý định buông tha cho hắn, sát tâm sớm đã nổi lên, nực cười là hắn vẫn cố ý chọc giận Long Trần, cho rằng Long Trần không dám gϊếŧ hắn.
Long Trần nói không sai, Triệu Vũ lớn lên dưới sự vây quanh của bao người, đi đến đâu cũng là tiêu điểm, hiện giờ bại dưới tay Long Trần, hắn không thể chấp nhận sự thực này.
Cho nên căn cứ vào tư tưởng không đánh lại ngươi cũng phải khiến ngươi tức chết, mới bắt đầu nhục mạ Long Trần, cho rằng có quy củ của biệt viện, đối phương không thể làm gì hắn.
Về phần đạo tâm gì gì đó, Long Trần đánh giá cao hắn rồi, hắn vẫn chưa tới cảnh giới đó, căn bản không biết đó là gì.
- Dừng tay... Ta nhận thua... Mau dừng tay.
Triệu Vũ hoảng sợ kêu to.
Bởi vì hắn phát hiện, da mình đã bị nướng cháy, thêm một lát nữa là cả người hắn sẽ bị nướng chín.
Hỏa diễm chi lực của Long Trần chưa phát ra toàn lực, Long Trần không phải Thánh Nhân, không thể làm được vạn sự không để trong lòng, đối với người vũ nhục cha mẹ mình, hắn không thể tha thứ.
Tuy sắc mặt của hắn vẫn bình tĩnh, nhưng trong lòng đã vô cùng phẫn nộ, nhất là mẫu thân, là nghịch lân tuyệt đối của hắn, ai dám đυ.ng vào, tất đều phải chết.
Cho nên Long Trần chỉ dùng hỏa diễm cấp thấp nhất đốt cháy thân thể Triệu Vũ, chính là để cảnh cáo một số người, đừng có đυ.ng vào nghịch lân của hắn.
- Long Trần, dừng tay đi, ngươi gϊếŧ hắn là mất nhiều hơn được.
Thanh Ngọc nhìn Long Trần vẻ mặt lạnh lùng, không khỏi hô lên.
Long Trần quay đầu lại, nhìn Thanh Ngọc một cái, tuy nữ nhân này quá lắm mồm, có điều tâm địa vẫn rất tốt.
- Cám ơn ngươi, có điều đối với người dám vũ nhục mẫu thân ta, bất kể là ai cũng phải chết.
Lời nói của Long Trần vô cùng kiên quyết.
- Long Trần, ngươi ngu ngốc, cho dù gϊếŧ người, cũng phải xem trường hợp, ngươi làm như vậy chính là chôn vùi tiền đồ của mình, ngươi có phải ngu xuẩn hay không.
Đường Uyển Nhi không khỏi tức giận, giậm chân mắng.
- Võ giả, cần phải có một quyết tâm thẳng tiến không lùi, bất kỳ chướng ngại nào ngăn cản trước người, hoặc là vượt qua, hoặc là trực tiếp giẫm nát, chứ không thể tránh đi, nếu không thì làm sao có thể bảo trì khí thế thẳng tiến không lùi?
Có một số chướng ngại, đã định trước là không thể vượt qua, vậy thì triệt để đập vỡ, giẫm nát nó dưới chân đi.
Long Trần nói xong, Hỏa diễm chi lực tăng vọt.
- Không... Long Trần, ta biết sai rồi... Van cầu ngươi tha cho ta.
Triệu Vũ cầu xin, trong ánh mắt toàn là vẻ sợ hãi.
Lúc trước hắn cho rằng Long Trần không dám gϊếŧ hắn, cho nên mới nói ra những lời đó, nhưng hiện giờ thật sự đối mặt với tử vong, hắn sợ rồi.
- Xin lỗi, muộn rồi.
- Vù.
Bỗng nhiên quang hoa tăng vọt, hỏa diễm khủng bố cháy cao hơn chục trượng, thiên không cũng bị đốt cho không ngừng vặn vẹo.
Đột nhiên hỏa diễm biến mất, thiên địa khôi phục bình tĩnh, Long Trần vẫn duy trì tư thế vừa rồi, có điều Triệu Vũ trong tay hắn đã biến mất.
Một trận gió thổi qua, thổi tan đi một tia tro tàn cuối cùng trong tay Long Trần, thiên tài một đời, cứ như vậy triệt để biến mất trong thiên địa.
- Chết rồi?
Mọi người cảm giác như tim không còn đập nữa, Long Trần không ngờ thật sự kích sát Triệu Vũ, đây là kɧıêυ ҡɧí©ɧ với Huyền Thiên Biệt Viện à?
- Xong rồi.
Vẻ mặt Đường Uyển Nhi đầy ảo não, nàng ta hận không thể đánh cho Long Trần một trận, tên hỗn đản này bình thường giảo hoạt như vậy, lúc này sao lại ngu thế.
Phá hoại quy củ của biệt viện, không ai cứu được hắn, nhìn một thiên tài sắp bị đuổi đi, trong lòng Đường Uyển Nhi không khỏi khổ sở.
Thanh Ngọc ngơ ngác nhìn Long Trần, trong nhất thời một câu cũng không nói ra được, nàng ta không ngờ, Long Trần lại quật cường như vậy, biết rõ hậu quả lại vẫn làm như vậy.
Vù vù vù vù.
Đột nhiên xuất hiện bốn nhân ảnh, bọn họ mặc một thân trường bào màu trắng, trước ngực thêu dấu hiệu của Huyền Thiên Biệt Viện, mặc phục sức giống như các sư huynh lúc trước kiểm tra thϊếp báo danh của bọn họ.
- Long Trần, ngươi kích sát người báo danh, hiện tại, ngươi đã bị đuổi.
Một người nhìn Long Trần, lạnh lùng nói.
Toàn trường là một mảng yên tĩnh, mọi người nhìn bốn người đó, lại nhìn nhìn Long Trần, không khỏi phát ra một tiếng thở dài.
Có điều Lôi Thiên Thương lại có chút hứng thú nhìn Long Trần, hắn rất muốn biết, khi Long Trần bị đuổi, biểu cảm có còn một mực trấn định như trước không.
- Mấy vị sư huynh, kỳ thật....
Đường Uyển Nhi há miệng muốn nói, nàng ta muốn tình cho Long Trần.
Người đó vung tay lên, lắc đầu nói:
- Không cần giải thích, chúng ta chỉ dựa theo quy củ của biệt viện mà làm việc, không cần uổng phí khí lực.
Đường Uyển Nhi chỉ có thể bất đắc dĩ ngậm miệng, mắt đẹp nhìn chằm chằm Long Trần, mắt đỏ lên, mũi hơi cay cay.
- Long Trần, xin lỗi, nếu không phải ta, có lẽ sẽ không như vậy.
Đường Uyển Nhi có chút nghẹn ngào nói, dù sao nếu không phải vì nàng ta, Long Trần cũng sẽ không đánh nhau với Triệu Vũ, cũng không có kết quả hiện tại.
Nói trắng ra là, Long Trần là bị nàng ta liên lụy, bởi vì một ý niệm của mình, mà chôn vùi một đời của Long Trần, tim Đường Uyển Nhi khó chịu như bị dao cắt.
- Việc này không trách ngươi, chỉ là ta vận khí không tốt, gặp phải người điên mà thôi.
Long Trần lắc đầu.
Nhưng Long Trần nói như vậy, ngược lại khiến trong lòng Đường Uyển Nhi càng khó chịu hơn, nàng ta cũng hy vọng Long Trần có thể há miệng chửi to, có lẽ, sẽ thoải mái hơn một chút.
- Lắm lời thế, xúc phạm viện quy, ngươi đã bị tước đoạt tư cách khảo hạch, giao ra ngọc bài, ngươi có thể cút rồi.
Một nam tử lưng đeo trường kiếm chau mày, có chút bực mình.
- Ngươi là cái thá gì mà có tư cách bảo ta cút đi?