Bùm.
Đao mang của Long Thiên Khiếu dâng lên, quát lạnh một tiếng, gạt phăng ba người phía trước, hơi lui về phía sau vài bước, nhìn Long Trần, trong hai mắt toàn là vẻ vui mừng.
- Hay, hay, không hổ là con trai của Long Thiên Khiếu ta, thế mới là đàn ông.
Tất cả những gì Long Trần đã làm sau khi tới, hắn đều nhìn thấy, thằng nhóc năm đó còn lẽo đeo theo đuôi hắn đã trở thành một nam tử hán chân chính.
Nghĩ đến khi mình rời khỏi, Long Trần vẫn chỉ là một đứa trẻ hay khóc nhè, chỉ chớp mắt Long Trần đã trưởng thành rồi.
Có vui mừng, có mất mát, tiếc nuối lớn nhất của hắn chính là không thể cùng trưởng thành với Long Trần, Long Trần mấy năm nay chịu khổ, hắn đều biết.
Cũng chính là trải qua những ngày tháng như vậy, mới khiến Long Trần vốn vẫn còn là một hài tử, lại biến thành một nam tử hán đỉnh thiên lập địa, có thể che gió chắn mưa cho người khác.
Mắt thấy Long Trần đã tới, đám người Anh Hầu cũng dừng công kích, đặc biệt là Anh Hầu, sắc mặt trở nên cực kỳ khó coi, giống như là cha chết.
Lần trước hắn nửa chết nửa sống trở về, tất cả đều là nhờ Long Trần ban tặng, hiện giờ nhìn thấy Long Trần vẫn khỏe mạnh đứng trước mặt, trong lòng hắn tràn ngập oán độc.
- Long Trần, lần trước là ngươi mạng lớn, lần này ta xem ngươi làm thế nào mà trốn được nữa?
- Trốn? Hình như lần trước người trốn cuối cùng không phải là ta mà.
Long Trần cười lạnh một tiếng.
Mặt Anh Hầu lập tức tức tới tím tái, lời nói của Long Trần chẳng khác nào là cho hắn một cái bạt tai.
Lần trước hắn đuổi gϊếŧ Long Trần, cuối cùng không ngờ bị Long Trần xách kiếm đuổi, một cường giả Dịch Cân cảnh bị một tiểu tử Tụ Khí cảnh truy đuổi, trên thế giới này còn có chuyện uất ức hơn như vậy sao?
Ba người, bao gồm cả Long Thiên Khiếu ở bên trong đều lắp bắp kinh hãi, cho dù là Vũ Hầu, cũng chỉ biết Anh Hầu bị thương, hắn từng hỏi nguyên do, nhưng Anh Hầu lại im lặng một chữ cũng không nói.
Hiện giờ thông qua đối thoại của hai người, lại nhìn sắc mặt của Anh Hầu, cũng có thể đoán ra một số manh mối, chính bởi vì đoán được, mới càng khϊếp sợ hơn.
- Ha ha ha, thật không hổ là con trai của Long Thiên Khiếu ta, tốt, hôm nay hai phụ tử chúng ta liên thủ đánh một trận, để chúng kiến thức khí khái nam nhân của Long gia ta.
Long Thiên Khiếu cười to vang trời, trường đao trong tay gạt ra, cho dù từ trong miệng Trần Phi, nghe nói Long Trần trưởng thành cực nhanh, một cường giả Ngưng Huyết đỉnh phong như hắn cũng phải ngã trong tay Long Trần.
Có điều Long Thiên Khiếu biết, đó là trùng hợp, Long Trần chiếm tiện nghi của Luyện Đan Sư mà thôi, mà Trần Phi cũng không phải thật sự đối địch với hắn, cho nên nghe thấy sự khen ngợi của Trần Phi, chỉ mỉm cười.
Nhưng hôm nay Long Trần vừa ra sân, một kiếm chấn vỡ phi mâu của Anh Hầu, coi ngàn vạn chiến sĩ như không khí, loại khí thế biểu hiện ra này không phải giả vờ, đó là đã trải qua sự tôi luyện cửu tử nhất sinh mới có thể kích phát.
Mà hiện giờ từ một phen đối thoại của Long Trần và Anh Hầu, khiến Long Thiên Khiếu nhìn thấy một mặt khí phách của nhi tử, Long Trần hiện giờ đã có phong phạm của một cao thủ chân chính.
Hiện giờ tình thế vẫn nguy cấp, Long Trần tới, khiến Long Thiên Khiếu vừa kinh ngạc lại vừa vui mừng, hắn cũng muốn nhìn một chút xem Long Trần hiện giờ đã thực sự trưởng thành đến trình độ nào rồi.
- Ta lên trước, ngươi chú ý an toàn, đừng cậy mạnh.
Long Thiên Khiếu thấp giọng cảnh cáo một câu, dưới chân khẽ động, trường đao cuốn lên đao ảnh trùng trùng, ánh đao như sóng, trong nháy mắt đã vây ba người vào trong trường đao của mình.
Rất hiển nhiên Long Thiên Khiếu phụ tử tình thâm, sợ Long Trần có nguy hiểm, dù sao Long Trần vẫn còn quá trẻ tuổi, loại quyết đấu sinh tử này quá nguy hiểm.
Nhìn bóng lưng của Long Thiên Khiếu, Long Trần giống như nhìn thấy tình cảnh khi còn bé, phụ thân cõng mẫu thân lén dẫn mình tới thâm sơn mạo hiểm.
Lúc đó Long Trần cầm trường kiếm, đối phó với một con lợn rừng nhỏ, vẫn là phụ thân đánh tiên phong, hắn ở bên cạnh phụ trợ, hai người "Hợp lực" trảm sát dã thú.
Hiện giờ mười mấy năm trôi qua, thân ảnh đó không thay đổi, vẫn cao lớn vĩ ngạn, có điều tóc mai đã lốm đốm bạc, khiến trong lòng Long Trần chua xót,
Phụ thân, ta đã trưởng thành rồi, để ta làm tiên phong cho người một lần đi.
Mắt thấy ba người ở phía trước kịch chiến, dưới chân Long Trần khẽ động, phát ra một tiếng nổ vang, nhảy vào vòng chiến, chém ra một kiếm về phía Anh Hầu.
Anh Hầu đã sớm đề phòng Long Trần, nếu nói ai hiểu Long Trần nhất, vậy trừ Anh Hầu đại nhân ra không còn có thể là ai khác, chỉ có hắn mới biết Long Trần cường đại ra sao, nếu ai bởi vì tuổi tác mà xem thường Long Trần, tuyệt đối là tìm chết.
Mắt thấy Long Trần đánh tới, khóe miệng Anh Hầu hiện lên một nụ cười lạnh, hơi lui về phía sau một bước, rời khỏi phạm vi công kích của Long Thiên Khiếu.
Nhìn thấy nụ cười quỷ dị trên mặt Anh Hầu, Long Thiên Khiếu không khỏi kinh hãi, đối với lão đối thủ này, hắn có hiểu biết rất sâu, tuy chiến lực của hắn kém mình một bậc, nhưng tâm cơ tuyệt đối là thâm trầm đáng sợ.
Tuy không biết hắn có tính toán gì, có điều trường đao theo bản năng gia tốc, muốn kéo hắn vào.
Nhưng Vũ Hầu và cường giả đến từ Đại Hạ giống như nhìn ra ý đồ của Long Thiên Khiếu, đều hét lớn một tiếng, bùng nổ toàn lực, chặn hắn lại.
Trên trán Anh Hầu đột nhiên nổi gân xanh, một cỗ khí thế vô cùng cường đại tỏa ra, trường kiếm trong tay chấn động, phát ra một tiếng nổ vang, sóng khí cuồn cuộn.
- Cẩn thận, là chiến kỹ Địa cấp.
Long Thiên Khiếu chấn động, hắn không ngờ Anh Hầu lại thi triển chiến kỹ Địa cấp vào lúc này, phải biết rằng cho dù là cường giả Dịch Cân cảnh, bình thường cũng chỉ có thể liên tục thi triển hai lần mà thôi.
Chiến kỹ Địa cấp chiến lực khủng bố, nhưng cũng tiêu hao cực kỳ khổng lồ, sẽ cấp tốc rút sạch linh khí của mình, không đến lúc vạn bất đắc dĩ, bình thường sẽ không vận dụng.
Cho nên bọn họ kịch chiến đến giờ, mấy người đều không vận dụng chiến kỹ Địa cấp, bởi vì chiến kỹ Địa cấp vừa ra, nếu không thể trảm sát kẻ địch, vậy bản thân sẽ nguy hiểm.
Long Thiên Khiếu vẫn không sử dụng chiến kỹ Địa cấp, đó là bởi vì cho dù sử dụng chiến kỹ Địa cấp, cũng chưa chắc có thể trảm sát ba người trước mắt, huống chi bên kia còn có ba cường giả Dịch Cân cảnh như hổ rình mồi.
Cho nên mọi người đều giữ lại con bài chưa lật cuối cùng, nhưng Anh Hầu không ngờ lại dùng con bài chưa lật ở trên người Long Trần, đây là điều Long Thiên Khiếu không ngờ, bởi vì nó căn bản không hợp với lẽ thường.
Đương nhiên nếu Long Thiên Khiếu biết, Anh Hầu thiếu chút nữa chết trong tay Long Trần thì sẽ không nghĩ như vậy.