Cửu Tinh Bá Thể Quyết

Chương 160: Quyết đấu cuối cùng (2)

Mắt thấy trường kiếm của Anh Hầu mang theo khí thế phá núi chém sông tập kích đến, Long Trần quát to một tiếng, cũng đâm ra một kiếm.

Luận tới sự tinh diệu của kiếm chiêu, Anh Hầu có thể bỏ xa Long Trần mười con phố, nhưng kiếm bản to trong tay Long Trần dài đến bảy thước, vừa hay có thể dùng vụng phá khéo, khiến chiêu số tinh diệu của Anh Hầu không có đất dụng võ.

- Ầm.

Hai kiện binh khí va chạm, phát ra một tiếng nổ vang, tiếng nổ qua đi, một cỗ khí thể màu đỏ nhạt nháy mắt liền khuếch tán ra, trong nhất thời lan ra phạm vi mười trượng, lập tức bao phủ cả hai người.

- A.

Anh Hầu bị khí thể màu đỏ đó xâm nhập, lập tức phát ra một tiếng hét thảm, trên làn da lộ ra ngoài của hắn, giống như bị bàn ủi là qua, đau đớn khiến người ta không thể chịu đựng.

Không chỉ là như vậy, khí thể màu đỏ đó giống như là vật sống, dọc theo da chui vào trong cơ thể hắn, cho dù hắn ngay lập tức bịt lỗ chân lông lại cũng vô dụng.

Hơn nữa khí thể màu đỏ đó mang theo tính ăn mòn cực kỳ khủng bố, da hắn bắt đầu sưng lên, không ngờ dùng tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy bắt đầu thối rữa, tỏa ra mùi thối.

- Ngươi dùng độc?

Anh Hầu kinh sợ nói.

- Ngươi cảm thấy thế nào?

Long Trần cười lạnh một tiếng, có điều hắn cũng không quá dễ chịu, viên độc đan dùng Hủ Tâm Thảo luyện chế, uy lực cường đại, chính hắn cũng không chống được.

Tuy trước đó đã ăn vào Tị Độc Đan, nhưng không thể hoàn toàn hóa giải độc khí, vẫn bị khí thể tổn thương thân thể, cả người đỏ bừng, giống như một con tôm luộc.

Có điều có một điểm hắn vẫn đỡ hơn Anh Hầu, đó chính là hắn có Tị Độc Đan, không lo độc khí công tâm, đó mới là chỗ đáng sợ nhất của viên độc đan dùng Hủ Tâm Thảo luyện chế.

Viên độc đan này là độc đan đầu tiên hắn luyện chế, cũng là thủ đoạn giữ mạng mạnh nhất của hắn, Anh Hầu thật sự quá cường đại, hiện giờ không thể không dùng.

- Tiểu súc sinh, muốn chết.

Anh Hầu giận dữ, vừa muốn xuất thủ toàn lực lập tức kích sát Long Trần, đột nhiên liền biến sắc, ngay khi hắn vận chuyển linh khí, độc khí vốn vừa dính vào da hắn bỗng nhiên cấp tốc chảy trong cơ thể, không ngờ tới thẳng trái tim.

Phát hiện này khiến Anh Hầu thiếu chút nữa sợ tới mức hồn phi phách tán, kịch độc mạnh như vậy, nếu xâm nhập trái tim, cho dù hắn là cường giả Dịch Cân cảnh, cũng không sống được quá một tiếng ba khắc, vội vàng từ trong giới chỉ lấy ra một viên đan dược rồi nuốt vào.

Long Trần nhìn thấy viên đan dược đó, không khỏi biến sắc, hắn không ngờ Anh Hầu cũng có một viên đan dược như vậy.

Chỉ nhìn ánh sáng và mùi thuốc tỏa ra, Long Trần liền biết tên của viên đan dược này - Tuyết Thiềm Hoàn.

Tuyết Thiềm (cóc tuyết) là một loại ma thú vô cùng hi hữu, nó không giống ma thú khác có tinh hạch, nó chỉ có nội đan, đó là chỗ tinh hoa của cả người nó.

Tuyết Thiềm cũng là một loại độc thú, một con Tuyết Thiềm trưởng thành là ma thú cấp hai, sương độc nó phun ra có thể nháy mắt bao phủ phạm vi mấy trăm trượng.

Sau khi sương độc bao phủ, ma thú bị độc chết, thực vật héo chết, vô cùng khủng bố, có điều chính bởi vì độc khí của nó lợi hại, cho nên bản thân nó cũng không thừa nhận nổi, nội đan của nó chính là để giúp nó giải độc.

Tuyết Thiềm là một loại số ít ma thú độc dược và giải được đều tụ tập trên người, Tuyết Thiềm Hoàn dùng nội đan của Tuyết Thiềm luyện chế ra có thể giải bách độc.

Đó là một loại thuốc vô cùng quý giá, không ngờ Anh Hầu lại có cơ duyên như vậy, mạng hắn thực sự rất cứng.

Thường thường được xưng là giải bách độc, trên cơ bản đều chỉ có thể giải một bộ phận, có điều một bộ phận được giải này cũng đủ để nghịch chuyển càn khôn rồi.

- Long Trần, ngươi không ngờ hại ta dùng bảo đan cất giữ cả nửa đời người, để mạng lại cho ta.

Anh Hầu quát to một tiếng, mặt đã vặn vẹo biến hình, viên đan dược đó là khi hắn trẻ tuổi có được, vẫn cất kỹ cho đến bây giờ, không ngờ lại lãng phí rên người một tên tiểu tử Tụ Khí cảnh nho nhỏ như Long Trần, khiến trong lòng hắn thực sự nhỏ máu.

Thấy viên Tuyết Thiềm Hoàn đó không ngờ tạm thời áp chế được độc khí công tâm, Long Trần giật thót, mắt thấy Anh Hầu đánh tới, khí thế toàn thân bùng nổ, mười hai khí toàn điên cuồng vận chuyển, kiếm bản to bay múa, nghênh đón Anh Hầu.

- Ầm!

- Ầm!

Va chạm liên tục, khí thế bùng nổ, giống như sóng biển khuếch tán ra chung quanh, đánh gãy đại thụ chung quanh, thanh thế khϊếp người.

Long Trần dưới công kích toàn lực của Anh Hầu, bị chấn cho cánh tay run lên, khóe miệng trào máu, nội tạng lại bắt đầu bị thương.

Có điều Long Trần lúc này vẫn cắn răng kiên trì, hắn biết Tuyết Thiềm Hoàn, không thể vĩnh viễn áp chế được độc đan của hắn.

- Bùm!

Lại một va chạm kịch liệt, Long Trần bị đánh bay, trong miệng phun ra một ngụm máu tươi, chỉ là trên mặt Anh Hầu không hề có vẻ vui sướиɠ, ngược lại mang theo vẻ kinh hãi.

- Khà khà, cuối cùng cũng phát hiện rồi à? Độc đan Long Trần ta luyện chế, há có thể dễ dàng giải trừ như vậy?

Long Trần lau máu tươi ở khóe miệng, cười lạnh nói, thời khắc mà hắn chờ cuối cùng cũng đến rồi.

Tuyết Thiềm Hoàn có thể giải bách độc là đúng, hiệu quả vô cùng cường đại cũng là đúng, có điều đó chủ yếu là nhằm vào độc của động vật, mà độc đan của Long Trần chủ yếu là đến từ Hủ Tâm Thảo, điều này khiến dược hiệu của Tuyết Thiềm Hoàn suy giảm mạnh.

Sát cơ trong hai mắt Anh Hầu lộ ra, hít sâu một hơi, trường kiếm chỉ lên trời, một cỗ khí tức khủng bố dọc theo trường kiếm tỏa ra, túc sát chi khí quét ra bốn phương tám hướng.

- Cho dù là như vậy, ngươi vẫn phải chết.

Một kiếm rạch phá trường không, lực lượng khủng bố, cắt mở không gian, phát ra thanh âm giống như xé vải, mang theo sát ý vô tận, chém về phía Long Trần.

- Phá Hư Trảm.