Cậu Có Thể Tự Mình Khẩu Giao Sao?

Chương 14 (Hoàn)

Mở cửa ra, trước mặt con chó là một cái cặp l*иg, chú chó còn đem móng vuốt vỗ vỗ lên, Lạc Cánh Cánh nhìn xuống, trên mặt tờ giấy viết: Ăn.

Lạc Cánh Cánh qua cửa liền nghe tiếng chó sủa vang cả khu, giống như kêu cậu tàn nhẫn. Lạc Cánh Cánh vùi mặt vào sofa, gối lên chiếc gối bống mềm mại, con chó kêu một tiếng đáng thương, không dứt tai.

Đầu Lạc Cánh Cánh đầy vạch đen, mở cửa ra, ở nơi không có ai gọi lớn. "Diệp Thành. Đem chó của anh trở về đi. Tôi biết anh ở đây. Ra đi." Con chó Diệp Tiểu Thành cũng ở một bên cao giọng phối hợp, hàng xóm lầu trên cũng buộc phải mở cửa. "Mới sáng Chủ Nhật phát điên cái gì. Không cho người ta ngủ à?" Lạc Cánh Cánh tranh thủ vừa nhận lỗi vừa đem Diệp Tiểu Thành vào phòng, kết quả con chó này không chịu đi, mãi đến khi cậu cầm cặp l*иg nó mới bằng lòng đi theo cậu.

Lạc Cánh Cánh ngồi xếp bằng trên đất, trừng mắt nhìn con chó trước mặt, Diệp Tiểu Thành nghiêng đầu, vô tội nhìn cậu. Lạc Cánh Cánh mở cặp l*иg ra, bên trong là canh sườn thơm nức mũi cùng với mấy cọng hành lá xanh biếc trang trí ở bên trên. Một người một chó đều đồng thanh nuốt nước bọt, Lạc Cánh Cánh nhìn Diệp Tiểu Thành, đem cặp l*иg đẩy đến trước mặt nó, nói. "Ăn đu, bố mày mua cho mày đấy." Diệp Tiểu Thành rất hiểu chuyện, dùng mũi đẩy cặp l*иg đến trước mặt Lạc Cánh Cánh, mắt rưng rưng, trông mong nhìn cậu. Lạc Cánh Cánh gặp luôn là loại chó thấy thức ăn là nước miếng chảy đầy đất, còn con chó này một ngụm cũng không ăn, thật sự đáng thương, biết đây là loại đã qua huấn luyện, cậu run rẩy mắng. "Diệp Thành, xem như anh giỏi." Sau khi cắn một cái, cậu nói với Diệp Tiểu Thành. "Tao ăn no rồi, mày ăn đi." Diệp Tiểu Thành nhận lấy khúc xương trắng vẫn còn dính ít thịt vui vẻ ăn, còn đồ ăn trong cặp l*иg vẫn không đυ.ng vào. Lạc Cánh Cánh không có tâm trạng, qua loa cắn một hai miếng, thịt thừa hơn nửa đều cho Diệp Tiểu Thành.

Lạc Cánh Cánh đi đâu, con chó lớn này cũng đuổi theo đến đó, làm cho cậu không khỏi nhớ tới Diệp Thành mấy hôm trước, Lạc Cánh Cánh lắc lắc đầu, ôm con chó lớn nằm lên giường, dịu dàng vuốt lông nó, nói. "Diệp Tiểu Thành..." Con chó nghe tiếng giương mắt lên nhìn cậu, Lạc Cánh Cánh cười nói. "Hóa ra tên mày là Diệp Tiểu Thành thật à? Aizz, cha mày cũng không biết xấu hổ." Diệp Tiểu Thành kêu một tiếng giống như to vẻ tán thành, Lạc Cánh Cánh ôm thân thể lông xù ấm áp của nó, cười thành một đoàn. Nháo nửa ngày, Lạc Cánh Cánh híp mắt đánh giá, lẩm bẩm nói. "Còn nói ai nữa, Lạc Cánh Cánh, chính mày cũng đang mềm lòng."

Sáng hôm sau, Lạc Cánh Cánh đã bị Diệp Tiểu Thành cong mông réo gọi đánh thức, Lạc Cánh Cánh uể oải đứng dậy, vừa mở cửa vừa nói. "Hư. Mau đi đi...." Kết quả mới mở cửa liền thấy Diệp Thành đứng ngoài cửa, dùng khẩu hình nói chữ "Sớm". Diệp Thành thở dài, trước mặt là Lạc Cánh Cánh còn chưa tỉnh, lại thêm Diệp Tiểu Thành dùng móng cào lên cửa kêu ô ô, Lạc Cánh Cánh cả giận nói. "Chính chủ đến đây thì không cần tao nữa? Cút đi. Hai người đều cút đi." Nói rồi đẩy con chó ra ngoài, Diệp Tiểu Thành ở giữa hai bên vô cùng khó xử, một bên là cha, một bên là người đối xử tốt với mình mấy hôm nay, đành phải ai oán lắc lắc cái đuôi. Lạc Cánh Cánh bị nó chắn, không cách nào đi ra khỏi cửa, trừng mắt nhìn Diệp Thành, nói. "Làm gì vậy? Có để yên không? Muốn dồn tôi đến đường chết sao?" Diệp Thành nghiêm mặt, học diễn viên trong phim nói một tiếng. "Xin chào", sau đó đem nửa mặt giơ tới trước mặt Lạc Cánh Cánh. Lạc Cánh Cánh cũng không khách khí, tiến lên cho hắn một cái bạt tai. Diệp Thành xoa xoa bên mặt, nói. "Em đánh anh thật..." Lạc Cánh Cánh ôm cánh tay, nói. "Anh không phải tìm tới cửa để ăn đập sao?" Diệp Thành cười khổ, nói. "Nếu đánh anh làm em hết giận, đánh bao nhiêu cũng được

Chúng ta vào nhà rồi nói, được không?" Diệp Tiểu Thành cũng quay đầu nhìn Lạc Cánh Cánh, kêu ô ô, dùng chân lay lay quần cậu, Lạc Cánh Cánh thở dài...vẫn là đem một người một chó vào nhà.

Lạc Cánh Cánh phà trà cho Diệp Thành rồi ngồi xuống sofa. "Nói đi." Diệp Thành thấp đầu nói. "Hôm đó anh uống nhiều, làm chuyện quá phận, còn nói mấy lời không hay, anh vẫn luôn hối hận, những lời nói hôm đó của anh đều không phải là lời thật lòng, anh chỉ sợ, sợ bị em đuổi ra khỏi nhà."

"Được rồi, đều là chuyện cũ. Dù sao chúng ta đều là bạn giường, chia tay trong vui vẻ."

Diệp Thành nhìn Lạc Cánh Cánh thật lâu, nói: "Lời này của em là thật lòng sao?"

Lạc Cánh Cánh nở nụ cười, nói. "Chia tay rồi, còn hỏi cái gì thật lòng, cái gì giả dối nữa chứ"

Diệp Thành hơi vuốt tóc lên, lộ ra đôi mắt phiếm hồng, nghĩ rằng: Bạc tình như vậy, em định lừa anh sao?

Hắn cũng không bóc phốt cậu, nhẹ giọng nói. "Nhưng anh thật lòng với em, thật lòng thích em, không phải chơi đùa."

Lạc Cánh Cánh run run, nói:"Đừng lừa tôi, ở rạp chiếu phim, buông tay tôi ra là ai? Sợ bị người khác thấy thì đừng..."

"Không phải." Diệp Thành vội vàng nói. "Không phải em không cho anh đến câu lạc bộ, sợ chị gái anh hiểu nhầm sao?"

"Không phải anh sợ bị bắt quả tang sao?"

Diệp Thành lắc đầu nói: "Anh không cần", kéo tay Lạc Cánh Cánh hôn hôn, nói. "Xin lỗi vì để em hiểu lầm. Chỉ cần em không kiêng kị, anh cũng không cần sợ." Hắn dừng một chút, nhìn vào mắt cậu, nói. "Anh thích em. Muốn ở bên em."

Lạc Cánh Cánh cụp mắt, hai hàng mi nhẹ lay, Diệp Thành tiếp tục ghé vào lỗ tai cậu, nói. "Anh thích em."

Lạc Cánh Cánh không nói gì, Diệp Thành tiếp tục."Lạc Cánh Cánh, anh thích em." Diệp Thành nắm tay cậu, nói ra từng câu từng chữ, Lạc Cánh Cánh bị hắn biến thành mặt đỏ tai hồng, dùng sức rút tay về, "Anh...Anh buông tay."

"Không buông." Hai người lôi kéo nhau ở trên sofa, Diệp Tiểu Thành ngồi một bên nghiêng đầu nhìn hai người, thầm nghĩ hai đứa ngốc này đang làm gì?

Kết quả là Diệp Thành chơi xấu, thả tay Lạc Cánh Cánh ra, khiến cậu xém chút nữa ngã xuống đất. Diệp Thành thuận thế ôm lấy cậu, cúi đầu hôn Lạc Cánh Cánh, chỉ nhẹ nhàng cọ xát hai cánh môi, mang theo yêu thương cẩn thận đυ.ng chạm, làm cho Lạc Cánh Cánh bắt đầu đáp lại, đôi môi hơi mở ra, làm cho hai người miệng lưỡi giao hòa. Diệp Thành không tha cho cậu giây nào, hôn xong đã cọ trán cậu, nói. "Anh thích em...Đừng đuổi anh đi. Có được không?" Diệp Thành nhớ lại cái gia đình lạnh lùng của hắn, thật vất vả mới tìm được một người sưởi ấm tim hắn, hắn sẽ không buông tay.

Lạc Cánh Cánh đỏ mặt, lầu bàu nói. "Trước... Trước tiên cùng bên nhau thử xem..." Diệp Thành quá đỗi vui mừng, cắn loạn xạ trên người cậu, Lạc Cánh Cánh có thể cảm nhận được côn th*t của hắn đang chọc vào đùi mình, Diệp Thành chống tay lên, thần sắc vừa bất an vừa chờ mong giống như lần đầu tiên làʍ t̠ìиɦ của hai người, hắn hơi hơi thở dốc, nói. "Anh... Anh muốn em."

Bị cậu làm khó nhiều như vậy, bây giờ tâm ý tương thông lại ngây thơ giống như xử nam, Lạc Cánh Cánh cũng bị hắn làm cho trở nên ngượng ngùng, tức giận nói. "Làm nhiều lần như vậy cũng chưa từng thấy anh trình đơn lên để lãnh đạo ký tên phê chuẩn. Hiện tại lại hỏi à?" Ngoài miệng mắn như vậy, kỳ thực trên mặt đã sớm hồng một mảng, nói xấu cũng không được mà tốt cũng không xong. Diệp Thành ôm chặt Lạc Cánh Cánh, hôn sâu, một bên vén áo cậu lên, hai tay vuốt khẽ bên hông cậu, đầu ngón tay vuốt nhẹ lên, đùa giỡn nhũ tiêm trước ngực, Lạc Cánh Cánh tinh tế kêu lên, vặn vẹo thắt lưng, bộ dáng vừa nghênh đón lại vừa cự tuyệt. Diệp Thành dùng lưỡi liếʍ lộng thân trơn bóng của cậu,gặm cắn nhũ tiêm trước ngực, Lạc Cánh Cánh khó chịu vặn vẹo trên sofa, thỉnh thoảng phát ra tiếng thở dốc. Đầu lưỡi Diệp Thành trượt một đường xuống, tách hai chân Lạc Cánh Cánh ra, cách lớp quần áo bắt đầu liếʍ lộng phân thân sung huyết của cậu, Lạc Cánh Cánh cả khinh nói. "A... Diệp... Diệp Thành. Anh... A" Diệp Thành lấy ra hạ thân đã thức tỉnh của cậu, cẩn thận đem nó đặt vào trong miệng, chậm rãi liếʍ láp, đây là lần đầu tiên hắn làm, động tác không thuần thục lại nóng lòng muốn làm Lạc Cánh Cánh thoải mái, cho nên dùng lực hơi lớn, Lạc Cánh Cánh rêи ɾỉ vài cái đã bắn ra. Diệp Thành nuốt xuống một ít tϊиɧ ɖϊ©h͙, họ khụ khụ. Lạc Cánh Cánh ngồi dậy đỡ hắn, Diệp Thành tựa vào người cậu, nuốt khan nói. "Khẩu giao thật khó." Lạc Cánh Cánh nơi nụ cười, Diệp Thành cũng bật cười. Lúc này bên cạnh truyền đến một tiếng ư hử, hai người quay đầu lại, gặp cái đầu màu vàng của Diệp Tiểu Thành đang lắc lư nhìn mình với ánh mắt hồn nhiên ngây thơ, hai người nhất thời cảm thấy bản thân ở trước mặt tiểu thiên sứ làm chuyện ta ác, Diệp Thành một phen ôm Lạc Cánh Cánh vào phòng ngủ, khép cửa lại, mặc cho Diệp Tiểu Thành lim dim đôi mắt bên ngoài, chỉ trong chốc lát đã truyền đến tiếng kêu trầm thấp của Lạc Cánh Cánh. Diệp Tiểu Thành vô cùng tức giận.

Diệp Thành quần mắc ở trên đùi, quỳ gối nâng chân Lạc Cánh Cánh lên, hạ thân to lớn giống như đóng cọc, không ngừng đâm sâu vào hậu huyệt, vang lên tiếng ba ba. Lạc Cánh Cánh bị lột sạch sẽ, nhũ tiêm vừa hồng lại vừa dính nước bọt sáng bóng, bụ làm đến chảy nước liên tục, rêи ɾỉ kêu lên. Hôm nay Diệp Thành vô cùng nhiệt tình, dương v*t cương lên còn thô to hơn mấy lần trước, Lạc Cánh Cánh cảm thấy hậu huyệt nóng rát không thôi, hạ thân tráng kiện bên trong mỗi lần trừu sáp đều đâm trúng tuyến tiền liệt, làm ý thức cậu bị đánh nát, chỉ có thể bất lực thở dốc rêи ɾỉ. "Ha a…! A! A… Ân… A! Thật lớn… A! Chậm… Chậm một chút… Không được…" Diệp Thành cúi người xuống, nhanh chóng đỉnh lộng, Lạc Cánh Cánh bị đâm đến mờ mịt đầu óc, Diệp Thành hôn Lạc Cánh Cánh, đầu lưỡi liên tu đảo quanh, liếʍ rồi cắn đến khi nước bọt chảy xuống khóe môi. Lạc Cánh Cánh ôm chặt gáy Diệp Thành, cao giọng ngâm nga, Diệp Thành ghé vào lỗ tai cậu nỉ non, bắn ra.

Hai người nằm trên giường một lúc, Diệp Thành chậm rãi kể chuyện của mình cho cậu nghe, đem mâu thuẫn với cha, tiếc nuối với mẹ nói cho cậu nghe. Lạc Cánh Cánh lòng đầy căm phẫn, tỏ vẻ nếu như Diệp Thành vứt bỏ thân phận phú nhị đại, cậu sẽ chiếu cố hắn. Diệp Thành cười cười xoa mặt Lạc Cánh Cánh, tỏ vẻ mình đã tìm được công việc tốt, không có vấn đề.

"Em nói xem, sao anh có thể tự tìm cảm giác trên người mình được chứ." Diệp Thành thõa mãn cọ cọ Lạc Cánh Cánh.

Lạc Cánh Cánh hừ một tiếng, cắn môi Diệp Thành. Diệp Thành ôm Lạc Cánh Cánh đặt trên gối, cảm thấy dưới gối cộm lên, lấy ra thì thấy cây mát xa hôm hai người cãi nhau. Mặt Diệp Thành đen một nửa, cường ngạnh nói. "Ném." Lạc Cánh Cánh hết một tiếng, nói. "Em mua. Sao anh muốn quăng thì quăng?" Diệp Thành làu bàu, nói. "Đây không phải là em đang tổn thương lòng tự tôn của đàn ông sao. Giống như anh không cho em ăn no vậy." Lạc Cánh Cánh nghĩ thầm: Háo ra là vì lý do này nên hôm đó mới làm cậu chết đi sống lại. Ngoài mặt lại nở nụ cười, lớn tiếng nói. "Vậy em càng thích đặt nó ở đầu giường. Ôi ôi! Chậm một chút! A! Diệp Thành...Ai!..."

Diệp Tiểu Thành ở ngoài cửa cong mắt, trong lòng nói: Mới yên tĩnh được một lúc thôi mà. Chơi xong chưa? Tui còn chưa ăn cơm đâu.

- --Hoàn---

Hừm, thế là xong bộ này rồi. Cảm ơn các chế đã quan tâm ủng hộ mị, không bỏ cuộc giữa chừng:(( Thực ra mị cũng lười lắm. Gần 1 năm mới xong bộ này. Cảm thấy như trút khỏi 1 gánh nặng.:((((