Vừa Tỉnh Dậy Tôi Đã Trở Thành Một Đứa Lẳng Lơ Đê Tiện

Chương 5

Mao Cát Tường đầu tiên là ngẩn người, sau đó rất tự nhiên mà đáp: “Là bởi Tô tiên sinh rất có tiếng trong giới.”

Đây cũng là lời nói thật, Tô Thất nổi danh lẳng lơ phóng đãng ti tiện trong giới gay.

Nhớ đến đây, Tần Ý thẳng eo, mặt lộ rõ vẻ áy náy: “Là tôi đường đột.”

Mao Cát Tường mỉm cười, như quỷ thần mà dùng kính ngữ: “Không sao, vậy cậu Tôn đi thong thả.”

Nhìn theo xe taxi chậm rãi lăn bánh, sau một lúc liền bị bóng đêm nuốt chửng, Tần Ý lúc này mới quay người trở về nhà.

Hai ngày sau đó, Tiểu Manh Manh vẫn không xuất hiện, cũng không phát xuống nhiệm vụ mới. Tần Ý ở nhà, liên tục lật các ghi chép lịch sử, không kể là sơn hải kinh hay dã sử các triều, anh cơ hồ đều nhìn qua toàn bộ, không hề có ghi chép về người xuyên đến.

Tần Ý trơ mắt nhìn mặt trời cứ mọc rồi lặn, như vậy nhiều lần, thời gian rõ ràng trôi qua từng chút từng chút môtj, vào một chạng vạng ngày nào đó, anh rốt cục cũng ngẩng đầu lên từ trong đống sách.

… Thế giới này là thật.

Không phải là mơ, không thể tỉnh lại, chỉ có thể dựa vào hoàn thành nhiệm vụ mà thoát ra.

Anh không dám nghĩ, sau nửa năm mình biến mất, khi trở về sẽ phải đối mặt với tình huống như thế nào.

Lúc trước nhận lời anh chị chăm sóc Đồng Đồng, bây giờ lại không nói một tiếng mà biến mất. Còn trường học, anh trăm miệng cũng không thể bào chữa, anh đã trở thành một nhà giáo vô trách nhiệm.

Anh không thể bị vây ở chỗ này, cũng không muốn bị nhốt lâu như vậy, anh nhất định phải mong chóng trở về…

“Leng keng”, nhắc nhở: Kí chủ thân ái, Tiểu Manh Manh 20 mập mập đã trở về ~(≧▽≦)/~

Tiểu Manh Manh do dự rất lâu mới có dũng khí hiện thân, chuẩn bị xong lời giải thích, tập nói qua lại vô số lần, ai ngờ, nó vừa về đã nghe kí chủ tỉnh táo hỏi: “Nếu cậu bắt nhầm người, có thể đưa tôi trở về chứ?”

Tiểu Manh Manh do dự: “Việc này tuy rằng có chút khó khăn, thế nhưng nếu như ngài nguyện ý để Tần Tiểu Đồng đến đây trao đổi…” Vẫn có thể ngoại lệ một lần.

Câu trả lời này nằm trong dự liệu của Tần Ý, anh nhận mệnh, trực tiếp hỏi: “Đưa ra nhiệm vụ tiếp theo đi.”

“Bây giờ còn chưa thể mở ra nhiệm vụ tình tiết…”

Nghe vậy, Tần Ý liền cúi đầu tiếp tục xem sách lịch sử, không nói gì thêm nữa.

Anh đang đắm chìm trong Các cuộn sách Biển Chết mỹ lệ thần bí, cảm thán ghi chép được bảo tồn tận gần ngàn năm, bởi những người kế thừa Kinh thánh, lấy các học giả Do Thái làm trung tâm, vô cùng nghiêm túc và chuẩn xác. Ai lại không bị hấp dẫn bởi các sự kiện lịch sử cùng ghi chép của đạo Do Thái cùng đạo Cơ đốc từ thế kỷ 3 trước công nguyên đến thế kỉ 1 sau công nguyên cơ chứ!

Tiểu Manh Manh: “Kí chủ… Ngài đang xem cái gì vậy?”

Trên phương diện học thuật, Tần Ý không chút keo kiệt, anh từ trước đến nay luôn tôn trọng hành động ham học hỏi của học sinh, dù là vua của các hệ thống bị hố cũng không ngoại lệ, vì vậy, chỉ vào một chỗ nghiêm túc giảng giải: “Ngài Brown( *Gordon Brown, một chính trị gia người Anh) nói Các cuộn sách Biển Chết là “Văn hiến sớm nhất của đạo Cơ đốc” là không đúng. Lúc đó, vẫn chưa xuất hiện cái bóng của đạo Cơ đốc, câu nói tuỳ ý của ông đã đem lại một sai lầm nghiêm trọng cho các học giả về tôn giáo chuyên nghiệp cùng các sử gia…”

“…”

Tiểu Manh Manh lựa chọn im lặng.

Trong lúc một người một hệ thống đang bình an vô sự im lặng không nói gì, ngoài cửa truyền đến một tiếng va chạm mãnh liệt, theo đó, ván cửa ầm ầm rơi xuống, một đoàn người mặc áo đen phá cửa mà vào!

Đường Ngự Thiên là người cuối cùng tến đến, cũng không phải vì bình tĩnh, hắn sợ bản thân không nhịn được mà vừa nhìn thấy đã không nhịn được bóp chết cái tên tiểu tiện nhân Tô Thất này.

Tần Ý cũng không bỏ đồ trong tay xuống, ánh mắt đuổi theo những dòng chữ tối nghĩa của sử văn, đọc xong một câu, lúc này mới ngẩng đầu lên nhìn về phía cửa.

Đường Ngự Thiên đi bước nào cũng tao nhã như vậy, cả người toả ra quý khí uy hiếp, sắc mặt vô cùng không tốt, đáy mắt ửng hồng, tơ máu cơ hồ che kín toàn bộ nhãn cầu.

Hắn giống như ma quỷ mới từ tràng Tu La trở về, ánh mắt nhìn về phía ngươi như muốn lấy mạng ngươi vậy.

“Nói___” Đường Ngự Thiên cách bàn học kéo Tần Ý dậy, khuôn mặt góc cạnh dữ tợn, giống như dã thú đang gào thét, “Mày đã làm gì Thanh Thu!”

“Kí chủ, chúc mừng đã mở ra nhiệm vụ thứ hai____ trợ giúp Đường Ngự Thiên vượt qua thất tình, thời hạn của nhiệm vụ là hai tuần lễ, phần thưởng sau khi hoàn thành là 6 điểm.”

Âm thanh của hệ thống và Đường Ngự Thiên lẫn vào với nhau, Tần Ý hơi nhức đầu: “Tôi không biết anh đang nói cái gì.”

“Mày không biết? Mày nói với tao là mày không biết?!” Đường Ngự Thiên quăng mạnh một bức ảnh lên bàn.

Trong hình, Hạ Thanh Thu cả người tàn tạ, miệng bị người ta dán băng dính đen, dựa vào bên cạnh thùng rác, nước mắt không ngừng rơi xuống. Xung quanh dơ bẩn vạn phần, khả năng cao là đang ở một bãi rác bỏ hoang nào đó. Mặt sau của bức ảnh có ghi một dòng chữ nhỏ đẫm máu: Đường tổng, mày đoán xem nó còn có thể sống được bao lâu? Về phần cái chết… Ha ha.

Bắt cóc.

“Tại sao lại như vậy?!” Tần Ý thực sự kinh ngạc. Hạ Thanh Thu là nữ chính, lúc thường, coi như thật sự gặp chuyện, cũng đều là tại thời điểm chưa có thương tích gì đã được nam chính xông đến cứu. Quan trọng hơn là, trong sách không hề có chi tiết này.

Tần Ý trầm tư suy nghĩ, không biết Đường Ngự Thiện đã cho ánh mắt lưu chuyển lúc này của anh là hoảng hốt trốn tránh.

Hắn đã nhận định việc này không thể không có quan hệ cùng Tần Ý, chỉ là trước mắt, cứu Thanh Thu mới quan trọng, hắn không thể động đến Tô Thất, gã ta còn có giá trị lợi dụng.

Tần Ý cứ như vậy, không biết gì cả mà bị tay sai của Đường Ngự Thiên bắt lên xe.

Nhưng anh luôn ngồi nghiêm túc, như một quân tử ngay thẳng. Bởi vậy, sau khi lên xe, vẫn ngồi nghiêm chỉnh, hai tay ngay ngắn đặt trên đầu gối, dùng ngữ khí bình tĩnh khuyên nhủ: “Đồng chí, anh bình tĩnh một chút.”

Đường Ngự Thiên ngồi bên cạnh anh, lúc Tần Ý khuyên nhủ, quay cả người về phía hắn, ánh mắt bình tĩnh. Đường Ngự Thiên nhìn bộ dáng này lại càng giận, nghĩ đến Thanh Thu phải chịu dằn vặt như vậy, cái kẻ cầm đầu lông tóc không hao tổn gì này lại nói với hắn “Anh bình tĩnh đi”.

Hắn cúi đầu, vươn tay giữ lấy gáy Tần Ý, ngón tay dùng sức, không để ý tư thế ám muội của hai người hiện giờ: “À, mày nói tao bình tĩnh? Làm sao tao bình tĩnh được?!”

“Tôi có thể lý giải tâm tình của anh…” Tần Ý nói chuyện đặc biệt có nhịp điệu, không nhanh không chậm, không nhẹ không nặng, “Thế nhưng phẫn nộ chỉ có thể che mắt của anh.”

Che mắt cái con mẹ mày!

Đường Ngự Thiên tức điên, lực đạo trên tay không khỏi tăng thêm, sức mạnh kia cơ hồ là muốn xé rách da đầu Tô Thất.

Nhưng khiến hắn bất ngờ, thái độ Tô Thất đúng mực, chỉ khẽ cau mày, không kêu đau. Nhìn bộ dáng cau mày đàng hoàng chính trực kia, không biết vì sao, lửa giận của Đường Ngự Thiên lại vơi bớt một nửa.

Tên tay sai đang lái xe đột nhiên tiếp điện thoại, gã ta kích động hô lên một tiếng ‘Đường tổng’, Đường Ngự Thiên tiếp lấy điện thoại di động, đưa lên bên tai nghe một hồi, sắc mặt trở nên kém hơn, nhưng ánh mắt nhìn về phía Tô Thất lại thay đổi.

Hoá ra chuyện này thật sự không liên quan đến tên này.

Sau khi cúp điện thoại, hắn thả tay đang giữ sau gáy Tần Ý, chán ghét nói: “Tránh ra xa một chút, đùng ngồi gần tôi như vậy.”

Tay sai kia cũng rất nóng ruột, không thể chờ được muốn biết tin tứ, bọn họ rất hài lòng với vị tổng tài phu nhân Hạ Thanh Thu này, Rất nề nếp, sẽ không tỏ vẻ ta đây đại tiểu thư với bọn họ, thực sự rất hoàn hảo.

“Đường tổng, thế nào rồi, rốt cục là do con rùa khốn kiếp nào làm ra, mụ nội nó nếu để bọn em biết...”

Ánh mắt Đường Ngự Thiên chìm xuống, chậm rãi lẩm bẩm: “Mao Cát Tường, mày thật sự cho rằng có anh Bạch làm chỗ dựa, tao không thể làm gì mày sao.”

Tần Ý tinh tế nghe mấy chữ này, nhíu mày lại.

Mao Cát Tường, người này quả nhiên có vấn đề.

Hạ Thanh Thu chết rồi.

Mọi người đều không ngờ đến, ngay cả Mao Cát Tường đang lánh nạn ở Nam Phi xa xôi.

Đêm ngày hôm đó, thời điểm bọn họ chạy tới nhà kho, Hạ Thanh Thu đã chết, một phát súng lấy mạng, huyết dịch khô khốc cặn lại một chỗ, dù là loại người bình tĩnh như Tần Ý cũng bị cảnh tượng này gây chấn động đến mức không nói nên lời.

Đường Ngự Thiên cứng đờ, không sai, chính là cứng ngắc. Hắn cao một mét chín, bề ngoài lại giống như một vị vương giả, cứ như vậy cả người cứng ngắc đi về phía Hạ Thanh Thu.

Hắn đi rất chậm, đột nhiên có chút không dám tiến lên, rồi lại rất mâu thuẫn mà muốn xông qua, xông tới thật nhanh để ôm Hạ Thanh Thu vào l*иg ngực, hôn rồi hôn đôi môi mềm mại của cô ấy, lại kêu cô một tiếng ‘Tiểu Thanh Thu’.

Cô gái này...

Ngón tay Đường Ngự Thiên khẽ run, mức độ nhẹ đến không nhìn thấy.

Cô gái này, là người duy nhất trên thế giới này, yêu hắn tha thiết...

Không màng chút danh lợi nào mà yêu thương hắn như vậy.

Cuối cùng hắn vẫn đi tới, cởi áo khoác, quỳ một chân trên đất, đem vật cao cấp giá trị vượt quá bảy chữ số kia cẩn thận khoác lên người Hạ Thanh Thu.

Nhìn cảnh tưởng này, Tần Ý cảm thấy buồn trong lòng.

Thế giới này trong mắt anh bây giờ mới chân thực, sống động, có sống cũng có chết. Không phải chỉ là một tờ giấy có dăm ba câu chữ viết lên trên.

Tần Ý hơi nghiêng mình: “Đường tiên sinh, người đã chết không thể sống lại, anh hãy nén bi thương.”

Đường Ngự Thiên đau buồn đến không thể kiềm chế, trong cổ họng phát ra một tiếng nuốt trầm khàn, sau đó biến thành gào thét: “Cút, đều cút hết cho tao____”

Cùng lúc đó.

Ở nơi Nam Phi xa xôi, Mao Cát Tường hiện tại rất nôn nóng,

Hắn thật sự không nghĩ nổi đã phạm sai lầm ở khâu nào, rõ ràng chỉ định lấy lệ trói cái tay cái chân, sau đó đổ việc này lên đầu Tư Gia Bắc là xong.

Thế mà sao Hạ Thanh Thu lại chết.

Hắn ngồi dưới bóng cây, liên tục quạt gió, cái kiểu khí hậu chết tiệt này của Nam Phi thật đáng ghét.

Hắn khịt mũi: Đệt, nữ chính chết rồi thì chơi kiểu gì?

Không thể thế được, rõ ràng hắn gần như tích đủ điểm rồi, chỉ phải hoàn thành nhiệm vụ cuối cùng này, giao Tư Gia Bắc vào tay Đường Ngự Thiên, khiến mọi việc giống như trong nguyên tác.

Đến cuối cùng lại xảy ra vấn đề, rõ ràng mọi thứ đều tiến hành tốt...

Ngoại trừ...

Tô Thất.

Trong đầu Mao Cát Tường hiện lên bốn chữ, hiệu ứng bươm bướm.(* chắc mọi người cũng biết rồi, nhưng cho chắc thì: hiệu ứng chỉ việc tuy một việc nhỏ xảy ra cũng có thể gây ra ảnh hưởng lớn sau này.)

Nhưng đây vẫn chưa phải điều kỳ dị nhất, kỳ dị hơn chính là, hệ thống đột nhiên nói với hắn:____ “Chúc mừng ký chủ FUZ008, điểm do nhiệm vụ thất bại đã bị xoá, bởi vì nữ chính đã bỏ mạng, con đường ngôn tình không cách nào tiếp tục, tất cả các nhiệm vụ tiếp theo sẽ tiến vào hình thức yêu đương nam nam, hy vọng kí chủ chuẩn bị sẵn sàng.”

--------------------------------

Tác giả có lời muốn nói:

Mao Cát Tường: Mẹ nó! Tôi liều sống liều chết chơi hai năm theo hướng ngôn tình đấy! Chỉ chút nữa đã full cấp rồi! Một tay tôi tác hợp cho Đường Ngự Thiên và Hạ Thanh Thu đấy nhé! Dựa vào cái gì, cậu vừa đến, nhiệm vụ tôi làm đều thành gió thổi hoa bay, thế này không được!

Tần Ý:... Đồng chí, anh bình tĩnh một chút.

Mao Cát Tường: Không! Làm! Nổi!

Tần Ý: Không thì, chúng ta cùng đàm đạo về Marx?