Phiên ngoại: Tiếu trưởng thôn
Trans, Edit: Gấu béo
Tiếu trưởng thôn tên thật là Tiếu Thường, từ nhỏ đã được xưng là tiểu bá vương trong thôn, anh thầm mến một cô bé đáng yêu ngây thơ nhà đối diện tên Tú Tú, sau khi lớn lên vì có thể trở thành đối tượng của Tú Tú anh từ bỏ cơ hội được vào thành phố làm việc, ở lại nông thôn công tác.
Điều đáng tiếc chính là người Tú Tú yêu thích là Giang Kình không phải anh.
Giang Kình là một công tử trong thành phố, thôn nhỏ này là nơi lúc trước cha của Giang Kình đi qua, vị bộ trưởng già đối với nơi đây nhớ mãi không quên, sau khi Giang Kình trưởng thành liền quyết định đưa hắn đến trong thôn trải nghiệm cuộc sống, khi đó mọi người trong thôn đều hướng về cuộc sống thành phố mà chạy đi, một thanh niên đẹp trai khôi ngô như Giang Kình ở thôn nhỏ này vô cùng hiếm, hắn trở thành nhân vật được chào đón nhất ở đây, vô số cô gái mơ ước trở thành đối tượng kết hôn của hắn.
Tiếu Thường không phục, lúc trước khi không có Giang Kình, anh là người được nhất trong thôn, bằng cấp cao nhất, thông minh nhất, vẻ ngoài đẹp nhất, ai biết khi Giang Kình vừa đến đem những danh tiếng kia của anh mang đi, còn câu dẫn cô nàng Tú Tú mà anh yêu nhất nữa.
"Mẹ nó, nhất định phải cho tên mặt trắng kia đẹp mặt một lần!"
Không ngờ tên mặt trắng mà anh nói rất thông minh, đem bọn họ trêu đùa tới chóng mặt, thường thường rơi vào cảnh trộm gà không được còn mất nắm gạo.
Điều này khiến Tiếu Thường vô cùng tức giận, đến cơm cũng không ăn nổi, mỗi ngày ở nhà suy nghĩ làm mấy việc xấu.
Cứ như vậy anh chạy theo Ngô A Cẩu thôn bên cạnh thương lượng cách đối phó tên kia, A Cẩu luôn có vài thứ cổ quái ly kỳ, một ngày hắn đưa cho Tiếu Thường lọ thuốc nhỏ, khuôn mặt hiện lên vẻ hèn mọn cười nói, "Tiếu ca, không phải anh chán ghét tên Giang Kình kia sao? Yên tâm, mang thứ này cho một chút vào cốc nước của hắn, đảm bảo hắn chắc chắn trúng chiêu."
"Đây là thứ gì?" Tiếu Thường nhìn lọ thuốc một chút, lại còn có tên tiếng Anh.
"Uống phải thứ này, anh đưa hắn tới chuồng lợn, bảo đảm hắn thấy lợn cái liền động dục, lúc đó anh dẫn Tú Tú tới, để cô ấy nhìn tên mặt trắng kia làm cho hề. Khiến cho hắn mất mặt một lần, sau đó chắc chắn hắn sẽ chạy về thành phố chó má của hắn." Ngô A Cẩu cũng ghét tên kia vô cùng, nghiến răng nghiến lợi nói.
Tiếu Thường vừa nghe xong liền vỗ đùi, luôn miệng khen hay, anh vỗ vỗ vai A Cẩu tán thưởng còn nói sau đó sẽ tiến cử hắn vào trong thành phố làm việc, Tiếu Thường cầm lọ thuốc rời đi.
Giang Kình là một người thích yên tĩnh, hắn ở ngôi nhà nhỏ phía đông thôn, trong nhà cũng chỉ có một quả phụ là dì Lý, dì Lý tai điếc lại không thể nói chuyện, thấy Tiếu Thường bước tới liền cười ngây ngô, Tiếu Thường cũng lười để ý tới bà lão này, tiến vào phòng liền đi tìm bình trà.
Giờ này, anh dám chắc Giang Kình đang cùng trưởng thôn bàn bạc về việc nông, Tiếu Thường cũng không vội, tìm được chén mà tiểu bạch kiểm kia hay dùng, lấy một chút thuốc đổ vào, sau đó khuấy đều, tìm vị trí đặt lại như cũ.
Mọi việc xong xuôi anh tìm chỗ ngồi xuống, cười hì hì bắt đầu ý da^ʍ.
Lúc này, Giang Kình trở về. Hắn nhìn thấy vai Tiếu Thường hơi run run, lập tức lạnh nhạt nói, "Sao anh lại tới đây?"
Giang Kình rõ ràng đi làm ruộng, thế nhưng lại mặc một chiếc sơ mi trắng sạch sẽ trông vô cùng khôi ngô, quả thực là muốn chọc mù mắt chó. Tiếu Thường vừa hận vừa lý sự trong lòng, thế nhưng bên ngoài lại sang sảng cười nói, "Ai u, anh bạn nhỏ à, cậu cuối cùng cũng trở về, để cho anh đây ngồi đợi lâu muốn chết."
Giang Kình biết Tiếu Thường không có ý tốt, cũng không để ý tới anh, rót chén nước rồi uống.
Ánh mắt Tiếu Thường lấp lánh nhìn hắn, chờ hắn uống vài chén rồi nói, "Ai u Giang đệ đệ, cậu rất mệt sao, thế nào lại uống nhiều nước như vậy?"
Giang Kình cảm nhận được Tiếu Thường có chỗ không đúng, liền uống thêm hớp nước, sau đó làm bộ một chút, không ngờ tới dù hắn chỉ uống một hớp thuốc kia cũng có tác dụng, cả người hắn bắt đầu nóng lên.
Tiếu Thường ha hả cười, dâʍ đãиɠ nói, "Người anh em, thấy thế nào rồi, uống xong có sướиɠ hay không?"
Sắc mặt Giang Kình khó coi, đặt cái chén xuống bàn, ngữ khí âm trầm, "Anh dám cho thuốc vào chén của tôi."
"Đúng đấy, anh đây cho chú một ít thuốc thoải mái, có sợ hay không, tôi hỏi cậu có sợ hay không?"
Mắt thấy gương mặt tuấn tú của Giang Kình từ từ ửng hồng, trong lòng Tiếu Thường vô cùng đắc ý.
Tên kia đột nhiên tiến lên, kéo cổ áo đè anh lên ghế.
"Ồ, tiểu bạch kiểm, muốn cùng anh đây đánh nhau sao?" Lưng Tiếu Thường bị đập mạnh xuống ghế, dù bị đau nhưng anh vẫn cố cười cợt kí©ɧ ŧɧí©ɧ nam nhân kia.
"Tiếu Thường, con mẹ nó, anh có bị bệnh không?" Giang Kình hiển nhiên rất giận dữ, khí lực trên tay càng lúc càng lớn. Tiếu Thường không nghĩ tới tên này lại khỏe như vậy, đầu tiên là khϊếp sợ một lúc, ngay sau đó anh nhắm mắt nói, "Lão tử chính là muốn cho cậu một bài học!"
Giang Kình không để ý tới anh, cảm giác thân dưới như muốn nổ tung, hắn cởi dây lưng ra, quần trực tiếp bị đạp trên mặt đất.
Tiếu Thường nhìn thấy đũng quần căng phồng của Giang Kình liền há hốc. Tình huống này tại sao lại có chút không đúng vậy, không phải nên để tên nhóc này đi cᏂị©Ꮒ mấy con lợn cái sao, sau đó đi gọi Tú Tú tới vây xem, hắn đột nhiên cởϊ qυầи là sao?!
"Anh cho tôi uống thuốc kí©ɧ ŧɧí©ɧ?"
Giọng nói của Giang Kình lúc này trở nên trầm thấp, Tiếu Thường nghe được sau lưng lạnh lẽo.
"Ừm. . . Sao lại. . ."
Lời còn chưa nói hết, quần của anh cũng bị cởi, Tiếu Thường bị dọa sợ, vật kia của anh làm sao có thể so với của Giang Kình được.
"Cậu! Cậu cởϊ qυầи của tôi làm gì!"
Giang Kình cũng không để ý tới anh, như đang trừng phạt mà đem anh đặt lên ghế, bàn tay tùy ý sờ thân dưới của anh.
Tiếu Thường sợ tới trắng mặt, anh liều mạng giãy dụa, mới vừa bò lên từ trên ghế, lại bị Giang Kình ôm ngang. Hô hấp dồn dập nóng bỏng của nam nhân không ngừng phả vào trong cổ áo của anh, khiến anh cả người đều sợ hãi.
"Cậu. . . Mẹ nó cậu có bị bệnh không!" Tiếu Thường cũng không phải quả hồng nhũn, một bên đánh tên lưu manh đang thú tính quá độ này, một bên gào gào hướng ra bên ngoài cầu cứu, đáng tiếc trong sân chỉ có một dì Lý không thể nghe cũng không nói chuyện, Tiếu Thường nhìn thấy dì Lý run rẩy từng bước đi ngang qua, mí mắt cũng không nhấc lên nhìn về nơi này.
Giọng nói Giang Kình quỷ dị vang lên bên tai anh, "Tôi có bệnh? Tôi có bệnh anh liền cho tôi uống thuốc?"
"Cậu là đồ cẩu tạp chủng, thả tôi ra!"
Giang Kình lần đầu nhìn thấy Tiếu Thường thất thố như vậy, gương mặt tuấn tú trắng nõn lộ ra nụ cười quái dị.
"Tú Tú nói đầu óc anh có bệnh, xem ra quả thật là không sai."
Tiếu Thường vừa nghe tới Tú Tú, thân thể cứng đờ, anh lập tức hét lớn, "Mẹ kiếp, không cho phép cậu nhắc tới cô ấy!"
Lúc này thân dưới của Giang Kình đã cứng vô cùng cần phóng thích du͙© vọиɠ gấp, hắn đem Tiếu Thường đặt trên tường, tính khí khổng lồ chen vào giữa hai cánh mông của anh, cười lạnh nói, "Loại phẩm hạnh lưu manh ác liệt như anh mà cũng muốn kết hôn với Tú Tú sao, thực sự là cóc ghẻ đòi ăn thịt thiên nga."
Tiếu Thường giận tới mặt mày đỏ bừng, anh đột nhiên hướng phía sau đá, đem tên khốn khϊếp kia đạp lui ra sau vài bước, sau đó xoay người giơ chân hướng chỗ kia của hắn đạp.
Giang Kình dù sao cũng là con nhà dòng dõi quân nhân, hắn linh hoạt nghiêng người né tránh, sầm mặt đem hai tay anh giữ lại, dùng một chân tách hai chân Tiếu Thường ra, đột ngột đem anh đặt lại lên tường.
Tiếu Thường phát hiện tên này sau khi uống thuốc sức lực lớn hơn rất nhiều, sau mấy lần giãy dụa chân anh đều sắp đứt đoạn, cũng không đá hắn ra xa vài tấc được. Mà tên khốn này còn đặt vật kia của hắn vào giữa mông anh.
"Tôi thấy anh chính là muốn ăn đòn!" Giọng người đàn ông này như rắn độc tiến vào trong tai anh.
Tiếu Thường tuy rằng không thể động nhưng vẫn phẫn nộ phản kích, "Cậu khốn khϊếp, mẹ nó, cả nhà cậu đều thích ăn đòn, mẹ cậu chính là nɠɵạı ŧìиɧ mới sinh ra cậu, cha cậu chính là trời sinh phải đội nón xanh, cậu mẹ kiếp cũng chỉ là một thằng con hoang. . . A a a!"
Trong không vang lên một tiếng răng rắc, cánh tay anh cứ như vậy trực tiếp trật khớp, Tiếu Thường đau tới kêu thảm thiết, khi anh đau đớn thì Giang Kình nắm tóc anh ném vào trong phòng, ầm một tiếng hắn đóng cửa lại.
Dưới tác dụng của thuốc Giang Kình như biến thành một người khác, bỏ đi vẻ ngụy trang ôn nhu, hắn trở nên hung ác lại tàn bạo.
Một ngày hôm đó, Tiếu Thường bị chơi đùa rất thảm, hai cánh tay đều trật khớp, bởi vì sau khi bị trật khớp anh vẫn còn ra sức phản kháng, dẫn đến khi chữa trị chịu rất nhiều đau đớn, đương nhiên thảm nhất vẫn là nơi kia, bởi vì nơi đó bị thương mà anh phải nằm ở trên giường suốt một tuần lễ, khi gặp lại Ngô A Cẩu thì anh tức tối đánh hắn một trận. Tiếu Thường tại sao lại bị chỉnh thành bộ dáng này, không ai muốn hỏi tới, Tiếu Thường không muốn nghĩ, Giang Kình cũng không muốn nhắc lại.
Sau việc này, Tiếu Thường hận Giang Kình đến muốn nổ phổi, mỗi ngày đều nằm mơ có thể cầm đao băm thây hắn.
Mà Giang Kình cũng thường thường mơ tới Tiếu Thường, nhìn anh cà lơ phất phơ cười đầy hèn mọn, sau đó lại lộ ra cánh mông tròn mẩy kia.
Trong mơ Tiếu Thường không phải kẻ đáng ghét hàng ngày, anh rêи ɾỉ, anh kêu lên, khi bị thao tàn nhẫn còn khóc thành tiếng, âm thanh khuất nhục đau khổ sâu tận xương tủy, mỗi lần Giang Kình tỉnh lại, qυầи иᏂỏ đều ẩm ướt.
"Tiếu Thường. . ." Hắn yên lặng mà ghi nhớ tên Tiếu Thường, Giang Kình trở mình, cảm thấy tác dụng phụ của chỗ thuốc kia có chút lớn.
Sau hai tháng bị tên tiểu bạch kiểm kia thao, Tiếu Thường cảm giác thân thể anh xuất hiện trạng thái dị thường, ăn một chút liền buồn nôn, cả người mềm nhũn không khí lực. Trước đó một ngày làm ruộng anh đều không thấy mệt, hiện tại vừa làm không lâu đã mệt tới thở hồng hộc.
Giang Kình đi qua ruộng của Tiếu Thường, nhìn anh một chút, Tiếu Thường cũng thấy hắn, nghiến răng nghiến lợi hướng hắn giơ ngón giữa, ngoài miệng mắng hắn.
Giang Kình mặt lạnh lại gần, Tiếu Thường vẫn sợ hắn, thân thể co rúm lại, sau một lát anh nhắm mắt hét lên, "Đồ con hoang, mau cút cho lão tử!"
Giang Kình giật giật khóe miêng, lạnh lùng nói, "Cái miệng vẫn không sạch sẽ như vậy."
Tiếu Thường nhớ tới nỗi đau bạo cúc, tức giận mắng hắn, "Mẹ nó, lão tử thao đồ con hoang!"
Giang Kình nghe vậy ánh mắt trở nên tăm tối, "Có gan lặp lại lần nữa!"
Tiếu Thường cũng là miệng chuyên nói tục, càng chửi càng lớn tiếng, mắt thấy mặt tên kia càng ngày càng đen, Tiếu Thường càng chửi càng nghiện.
Giang Kình bỗng nhiên đè lại bả vai của anh, hắn hơi dùng lực, nhất thời một trận đau nhói truyền tới, Tiếu Thường gào lên đau đớn, vừa chuẩn bị tiếp tục mắng, lại bị Giang Kình quét chân quăng ngã xuống đất.
Tiếu Thường bị quăng ngã xuống đất, tức giận đến muốn liều mạng, Giang Kình tát anh hai bạt tai, gò má sưng lên, nước mắt đều chảy ra.
Giang Kình vừa thấy nước mắt của anh, cánh tay liền dừng lại.
Tiếu Thường chớp lấy cơ hội ôm cánh tay của hắn cắn, anh cũng không chê bẩn, bất chấp cắn xé, cắn đến cánh tay tên kia chảy máu lộ ra ngoài quần áo, Giang Kình rên lên một tiếng anh mới bỏ qua cho hắn.
Tiếu Thường thở hổn hển, hàm răng dính rất nhiều tơ máu, khi anh vừa định trào phúng tên kia vài câu thì trời đất xung quanh đột nhiên đảo loạn, Giang Kình đang kiềm chế lửa giận thô bạo quật anh ngã xuống đất. Hai tay bị hắn dùng dây lưng trói lại, Tiếu Thường mắng to không ngừng, tới khi qυầи ɭóŧ cũng bị cởi ra nhét vào miệng anh mới bối rối yên lặng một chút.
Giang Kình ở trước mặt anh cởϊ qυầи để lộ ra thân dưới đang trướng lớn, Tiếu Thường tức giận nhưng lại không thể phát ra âm thanh, hai chân bị Giang Kình tách sang hai bên, nam nhân qua loa bôi trơn rồi trực tiếp tiến vào.
"Ư ư ư ư! ! !" Tiếu Thường bị đâm tới hai mắt trợn trắng, vật kia quá to lớn, anh cảm giác hậu huyệt phía sau cũng bị đâm hỏng, Giang Kình cũng không lưu tình, cười lạnh nói, "Còn muốn mắng tôi nữa không?" Sau đó hắn lại tiến vào sâu hơn, đau đớn khiến Tiếu Thường khóc kêu thảm thiết, nước mắt nước mũi thi nhau chảy ra.
Giang Kình nhìn dáng vẻ đáng thương của anh, rút ra một phần, Tiếu Thường thở nhẹ ra một hơi, ngay lập tức lại bị tàn nhẫn tiến vào, Tiếu Thường bị làm tới sắc mặt trắng bệch, yên lặng nằm trên mặt đất.
Giang Kình cũng sợ đem anh làm tới chết, hắn đưa tay lấy qυầи ɭóŧ ra, liền nghe thấy anh nhỏ giọng khóc, thanh âm kia giống như trong mộng của hắn vừa mê hoặc vừa dâʍ đãиɠ.
Giang Kình dù tự tin bản thân là một người nội liễm cấm dục, dù vậy hắn vẫn bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ tới thở dốc, động tác bên dưới trở nên mãnh liệt và nhanh hơn.
Bên trong ruộng ngô yên tĩnh không ngừng truyền tới tiếng nước ám muội.
Tiếu Thường vẫn còn muốn giữ lại chút mặt mũi, anh che miệng kiềm chế rêи ɾỉ theo động tác va chạm của người kia, anh cảm nhận hậu huyệt của bản thân như muốn bị đâm hỏng, cái mông sưng lên, vậy mà tên khốn này vẫn liên tục đóng cọc mạnh mẽ đâm vào, hơn nữa càng đâm càng sâu, dường như muốn đem anh chọc thủng.
Ban đầu Tiếu Thường còn có thể nhẫn nhịn, về sau hậu huyệt bị thao ra cảm giá tê dại ngày càng mãnh liệt, anh nắm lấy thảm cỏ trên mặt đất, xấu hổ khóc lóc phía trước bị đại dươиɠ ѵậŧ thao tới cương lên, hậu huyệt càng ngày càng ngứa, cảm giác tê ngứa truyền khắp toàn thân, khiến làn da của anh ửng hồng.
"Ưʍ. . . Khốn nạn. . . Khốn kiếp. . . A. . . A. . ."
Anh lên tiếng mắng người, Giang Kình lại thao anh tàn nhẫn hơn, Tiếu Thường bị thao tới khóc không thành tiếng, cuối cùng chỉ có thể cắn môi mắng thầm trong bụng. Giang Kình thao anh mấy trăm cái rồi kéo anh dậy, chiều cao của hai người tương đương nhau, anh không nghĩ tới tên này bình thường gầy yếu lại có sức lực lớn như vậy, chính anh như quả lắc đồng hồ bị hắn đâm tới đâm lui, nhiều lần suýt chút nữa bị đâm ngã trên mặt đất, lại bị Giang Kình mạnh mẽ ôm lên, tiếp tục chịu đựng hắn va chạm.
Chạm vào mặt sau ánh mắt Tiếu Thường đều đã mơ hồ, anh uể oải gào khóc, bên miệng đều là lời lẽ mắng nam nhân.
Giang Kình nghe anh đứt quãng khóc gọi, càng nghe càng hưng phấn, đột nhiên hắn tăng nhanh tốc độ va chạm bên dưới, động tác làʍ t̠ìиɦ trở nên vừa sâu vừa mạnh, Tiếu Thường bị làm tới không nói lên lời, dù bên dưới có bẩn ra sao anh cũng không quan tâm, chỉ biết thất thanh khóc gọi, trong chốc lát dươиɠ ѵậŧ phía trước run run bắn ra tϊиɧ ɖϊ©h͙.
Giang Kình vừa nhìn thấy anh bắn liền dùng lực chuyển động nhanh hơn, hắn cảm giác du͙© vọиɠ càng ngày càng tăng mạnh, bắp thịt toàn thân đột nhiên căng thẳng, thân dưới mạnh mẽ đâm vào mấy lần đem đại qυყ đầυ đâm vào nơi sâu nhất gần như chạm tới da bụng phía trước, sau đó hắn mới thỏa mãn gầm nhẹ phóng thích du͙© vọиɠ.
Tiếu Thường bị bắn tϊиɧ ɖϊ©h͙ vào bên trong vừa nóng vừa nhiều khiến anh trợn mắt, đột ngột kêu thảm thiết, "Không muốn. . . Không muốn bắn vào trong. . ."
Thế nhưng Giang Kình giữ chặt anh lại, dường như muốn nhục nhã anh, đem tϊиɧ ɖϊ©h͙ toàn bộ bắn vào bên trong, thậm chí sau khi bắn xong cũng không rút ra mà vẫn chôn sâu trong thân thể Tiếu Thường.
Tiếu Thường bị bắn tới sắc mặt trắng bệch, anh vô lực cúi đầu, nước mắt theo gò má chảy xuống, anh khóc nấc lên vài tiếng lại bị Giang Kình đẩy ngã trên mặt đất, một lần nữa bị vật đáng sợ kia mạnh mẽ làm nhục.
Ngày hôm đó Tiếu Thường lần thứ hai bị thao, nhưng lần này anh trực tiếp bị làm tới ngất đi, chờ tới khi anh tỉnh lại thì anh phát hiện bản thân đang nằm trên giường, cha anh dùng ánh mắt nhìn đứa trẻ hư hỏng mà nhìn anh.
Tiếu Thường nhìn bốn phía xung quanh, không thấy tên đầu xỏ đâu, không có tên tiểu bạch kiểm kia, không có tên vô lại khốn kiếp bắn tinh trong mông anh.
Anh kinh ngạc ngồi trên giường một lúc, chờ cha anh rời đi mới che mặt chảy nước mắt khuất nhục.
Sau đó Giang Kình không còn chạm vào anh nữa, hai người đều tránh né đối phương, Giang Kình vẫn là tên công tử không nhiễm một hạt bụi, thân thể Tiếu Thường có chút thay đổi, bụng dưới càng lúc càng lớn, thân thể càng ngày càng mềm mại, cha anh mắng anh hết ăn lại nằm nên còn trẻ đã có bụng bia, Tiếu Thường thấy cũng không phải là chuyện lớn, sau đó anh tăng cường tập luyện, anh dốc sức nỗ lực làm việc nhà nông.
Một lần anh đang trên đường đi làm ruộng nhìn thấy Tú Tú cười nói với tên khốn kiếp kia đi ngang qua, trong lòng hơi đau đớn, anh cợt nhả vác cuốc đi đến gần hai người, khi đối diện với ánh mắt phiền chán của Tú Tú và ánh mắt lạnh lùng của tên kia trong lòng anh đau đớn như bị đao cắt. Anh có chút không tự nhiên tiếp tục đi qua hai người nhưng không có phát hiện ánh mắt Giang Kình vẫn dõi theo anh.
Chờ tới sáu tháng sau rốt cục Tiếu Thường ý thức được bụng anh xảy ra chuyện gì, cha anh còn nói với anh nếu như không phải là nam nhân còn cho rằng anh đang mang thai, Tiếu Thường nghĩ bản thân có thể bị bệnh trướng bụng, hoặc là nhọt, do không chữa trị tốt mới thành như vậy, anh lén lén lút lút lên trấn trên khám bệnh, bác sĩ sau khi xét nghiệm máu nói thân thể anh có thành phần kí©ɧ ŧɧí©ɧ dị thường nên chuyển anh lên viện kiểm tra chính xác hơn, kết quả ở viện lại nghe viện trưởng khẳng định anh mang thai, muốn đem anh vào thành phố tiến hành nghiên cứu khoa học. Tiếu Thường bị dọa sợ, ôm bụng chạy về thôn.
Mà lần này trở về, anh tình cờ gặp Giang Kình rời đi, nam nhân vẫn một thân sơ mi trắng như khi mới tới, khuôn mặt tuấn mỹ sạch sẽ, ánh mắt mang theo ý cười lạnh nhạt, hắn đang cùng một thôn dân tạm biệt, hắn quay lưng lại nên anh không thấy được vẻ mặt cô đơn kia, nhưng khi hắn xoay người lại đối mặt với thanh niên mặc quần áo rộng rãi thoải mái phía sau lại là lạnh nhạt xa cách.
Sắc mặt Tiếu Thường tái nhợt, anh vừa tránh được bác sĩ đuổi bắt lại gặp phải tên khốn này cuối cùng cũng chịu lăn đi.
Anh hé miệng, chỉ nói ra vài chữ, "Cũng chịu lăn rồi? Trốn về thành phố cũng đừng quên gia gia, tiểu tử người cứ chờ đó cho lão tử!"
Giang Kình vô lực kéo kéo khóe miệng, ghé vào tai anh nhẹ giọng nói, "Tôi chờ anh."
Giọng nói vẫn như cũ trong trẻo lạnh lùng, thế nhưng lại khiến thân thể Tiếu Thường run lên, bụng anh như có phản ứng co giật vài lần. Anh cười lạnh lùi lại vài bước nói, "Tôi chờ cậu đi chết!"
Sắc mặt Giang Kình có chút khó coi, hắn kiềm chế tính tình mà mím môi lại, sâu xa nhìn Tiếu Thường một chút, sau đó xoay người lên xe kéo.
Tiếu Thường ngơ ngác đứng tại chỗ, chờ xe kéo đi xa, bụng anh co giật mạnh hơn, đau đớn càng trở nên mãnh liệt, Tiếu Thường nhịn đau ôm bụng, tủi thân không chịu được liền khóc thành tiếng.
Bụng Tiếu Thường quá lớn, nhìn ngang nhìn dọc đều thấy giống như một quả cầu, anh sợ bị người phát hiện, mỗi ngày đều trốn trong ruộng ngô gặm bắp, thấy có người dân đi qua ngay lập tức nằm giả chết. Tháng ngày khó khăn cứ như vậy trôi qua, mãi tới một ngày, bụng anh như bị xé rách vô cùng đau đớn, anh nằm trên đất thống khổ kêu rên. Tiếp đó anh nhịn đau đem quần cởi ra, hậu huyệt phía sau chảy ra chất dịch kỳ quái, đứa nhỏ trong bụng lại không ngừng dằn vặt anh, đạp anh liên tục vẫn không chịu đi ra ngoài.
Tiếu Thường ra một thân mồ hôi lạnh, không có ai giúp, dần dần không còn sức, anh chỉ có thể tuyệt vọng nằm trên mặt đất chờ chết.
Trong nháy mắt đó, anh lại nhớ tới Giang Kình, nhớ tới tên con hoang thô bạo lạnh lùng kia, nhớ tới câu tôi chờ anh hắn nói.
"Ha ha. . . Chờ tôi. . . Chờ tôi. . . Giang Kình. . . . Tôi thành quỷ cũng không bỏ qua cho cậu!"
Anh dùng hết sức lực cuối cùng gào lên một câu, nhắm mắt chuẩn bị chờ chết, ai ngờ đứa nhỏ trong bụng có du͙© vọиɠ chào sự sống mạnh liệt hơn anh, tự nó mạnh mẽ chui ra ngoài. Tiếu Thường bị đau đớn hành hạ tới thần trí mơ hồ, trong khi hoảng hốt anh nghe thấy tiếng trẻ con khóc gọi chói tai, mới giật mình bừng tỉnh.
Đứa nhỏ từ bụng anh chui ra. . . Một người đàn ông như anh lại sinh trẻ con. . .
Tiếu Thường uể oải ngồi dậy, nhịn đau cắt đoạn cuống rốn, dùng áo khoác bao lấy đứa nhỏ bẩn thỉu đầy nếp nhăn, nhìn vật nhỏ dằn vặt bản thân gần mười tháng, nước mắt anh lập tức chảy ra. Tiếu Thường vừa khóc vài tiếng lại lau nước mắt, nhỏ giọng nói, "Tôi vẫn là một người đàn ông chân chính, đây không phải đứa nhỏ do tôi sinh, đây là Tú Tú nhà tôi sinh cho tôi, tôi làm sao có thể sinh trẻ con, tôi sẽ không như vậy. . ."
Nhưng mà Tú Tú đã sớm gả cho một anh chàng làm nghề săn bắn của thôn bên cạnh, cũng không xảy ra chuyện gì với anh. Nhưng nội tâm Tiếu Thường cứng rắn khác thường, anh dùng nước trong hồ tắm rửa sạch sẽ cho con, rồi rửa sạch thân dưới cho mình, tất cả xong xuôi anh khập khễnh ôm đứa nhỏ đi về nhà. Đương nhiên chờ anh ở nhà chính là một trận đòn từ cha già không rõ chân tướng mọi việc.
Tiếu Thường chán ghét thằng con quái thai của mình, dù cho chính anh trên danh nghĩa là "mẹ" nó, cũng không thể giảm bớt sự căm ghét từ anh.
Mà tên nhóc chết bầm này đến năm, sáu tuổi lại giống tên kia đến bảy tám phần, Tiếu Thường càng nhìn càng tức, cũng lười quản giáo nó. Vì vậy trong thôn xuất hiện một Tiếu Chiến gây chuyện thị phi từ nhỏ, cao trung bị cha đưa tới trường quân đội ngược đãi và trở thành cố sự về một thiếu tá có quân hàm sĩ quan trẻ tuổi nhất.
Đương nhiên Tiếu Chiến chưa nói cho anh biết, khi hắn ở trường quân đội năm thứ nhất đại học đã gặp lại cha ruột của chính mình.
Quan quân thân phận đại tá cao lớn kiên cường cùng hắn có tám phần giống nhau, chỉ là một người nội liễm trầm tính, một người thẳng thắn thô bạo. Sau đó người kia dường như tra xét tư liệu nhập học của hắn, biết hắn chỉ có một người cha, hơn nữa lại là Tiếu Thường. Vị trưởng quan này rất kích động, cùng Tiếu Chiến nói rất nhiều chuyện, Tiếu Chiến chỉ lạnh lùng nhìn, sau đó nói một câu, "Tôi chỉ có một người cha, có chuyện gì tự mình tìm cha tôi nói đi."
Vị đại tá anh tuấn trầm ổn này vộ vã quay lại thôn làng, chạy đến trong nhà Tiếu trưởng thôn thì thấy anh bị dọa cho bối rối, sau đó tự nhiên là đóng cửa lại đánh lộn, khóc lóc chửi bới.
Đương nhiên, cố sự về bá đạo quan quân cùng trưởng thôn vẫn còn tiếp tục.