*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Hàn Tam Thiên biết, sở dĩ Chiêm Thai Lưu Nguyệt
hỏi vấn đề này là vì muốn hiểu thêm thực lực của
mình, cho nên Hàn Tam Thiên cũng không kiêng
nề gì, nói thẳng: "Dám bắt cóc em gái của tôi thì
cần phải chuẩn bị trả giá bằng tính mạng của
mình, nên tôi đã gϊếŧ ông ta rồi."
Thân hình Chiêm Thai Lưu Nguyệt lảo đảo suýt
chút nữa là không đứng vững được.
Gϊếŧ ông ta?
Kẻ ở cảnh giới cực sư mà Hàn Tam Thiên lại gϊếŧ
ông tai
Lại còn nói một cách đương nhiên như vậy.
"Đúng rồi, ngay cả cơ hội để phản kháng ông ta
cũng không có."Hàn Tam Thiên tiếp tục nói.
Hơi thở Chiêm Thai Lưu Nguyệt càng thêm dồn
dập.
Ở trong mắt nàng, gϊếŧ kẻ mạnh như Dịch Thanh
Sơn, nhất định là một trận chiến lớn, hơn nữa
chắc chắn sẽ nghiêng trời lệch đất. Ba nước đã
chiến tranh trong nhiều năm, sở dĩ không có cực
sư" ra tay, chính là bởi vì cảnh giới cực sư quá
mức mạnh mẽ. Một khi ba nước có cảnh giới cực
sư ra mặt đánh nhau, sẽ làm bị thương vô số
người vô tội, sẽ phá hủy vô số thành trì.
Nhưng mà một kẻ mạnh mẽ như vậy ở trước mặt
Hàn Tam Thiên lại không có cả cơ hội phản kháng!
Chuyện này chứng minh cảnh giới của Hàn Tam
Thiên đã cao hơn cảnh giới cực sư, nên mới có
thực lực để nghiền áp được Dịch Thanh Son.
Thần cảnh!
Chẳng lẽ anh đã đạt đến cảnh giới thần cảnh trong
truyền thuyết rồi sao?
"Chiêm Thai tông chủ, cô còn có câu hỏi nào nữa
không?“Hàn Tam Thiên hỏi.
Chiêm Thai Lưu Nguyệt ý thức lắc lắc đầu, ngay
cả Dịch Thanh Sơn Hàn Tam Thiên cũng gϊếŧ
được, nàng còn có câu hỏi nào nữa chứ? Có lẽ
thực lực của Đế Tôn ở trong mắt anh, hoàn toàn
không đáng để nhắc đến.
Gϊếŧ Đé Tôn đối với những người khác là chuyện
cười như người si nói mộng. Nhưng đối với anh,
có lẽ sẽ dễ như trở bàn tay thì sao?
Nhìn thấy bộ dạng của Chiêm Thai Lưu Nguyệt bị
dọa đến sắp hỏng rồi, Phí Linh Sinh ở một bên
nhẹ giọng nói thằm:"Khoe khoang cái gì chứ,
không phải chỉ là gϊếŧ một người thôi sao?"
Tuy rằng giọng nói của Phí Linh Sinh rất nhỏ,
nhưng Hàn Tam Thiên vẫn nghe được rất rõ, song
mà Hàn Tam Thiên cũng không phản bác gì.
Qủa thật, chỉ là gϊếŧ một người mà thôi, không có
gì đáng để khoe khoang cả.
"Nếu như Chiêm Thai tông chủ không có câu hỏi
nào nữa, vậy chúng ta đi thôi."Hàn Tam Thiên tiếp
tục nói.
"Được."Chiêm Thai Lưu Nguyệt không hề do dự
nói, bởi vì nàng đã quyết định sẽ đi theo bước
chân của Hàn Tam Thiên, dù có phải đối địch với
Đề Tôn thì cũng sẽ không hồi tiếc.
Một người có thể gϊếŧ cảnh giới cực sư một cách
dễ dàng, đáng giá để nàng mạo hiểm thử một lần.
Lúc bốn người ra khỏi viện, đi thẳng về phía của
thành, những cơ sở ngầm ở xung quanh đều sợ
đến ngây người.
Những người này nhận được lệnh phải luôn luôn
chú ý đến hướng đi của Hàn Tam Thiên. Nếu như
với cách làm của người bình thường, Hàn Tam - -----------------