*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Ngày hôm sau, một hàng bốn người rời đi từ cửa
Nam của thành Long Vân.
Một mình Hoàng Hầu Dật đến đua tiễn.
Ban đầu Hoàng Hầu Dật định mang tất cả hộ vệ
đến để tiễn đám người Hàn Tam Thiên một đoạn
đường, nhưng ý tưởng này lại bị Hoàng Kiêu Dũng
bác bỏ. Bởi vì Hoàng Kiêu Dũng biết Hàn Tam
Thiên không thích quá phách lối, hơn nữa ý nghĩa
tồn tại của đám hộ vệ kia cũng không lớn, nếu Hàn
Tam Thiên cũng không phải là đối thủ của ai đó, thì
đám hộ vệ này cũng chỉ là vật hí sinh mà thôi.
Hoàng Hầu Dật dừng chân ở cửa Nam, sau khi
nhìn thấy mọi người đi xa rồi, thật lâu vẫn không
rời đi.
Đây là lần đầu tiên Hoàng Kiêu Dũng thật sự rời
khỏi thành Long Vân, hơn nữa cũng không biết
bao giò thì trở về. Hoàng Hằu Dật không tránh
khỏi có chút lo lắng, nhưng mà ông ta biết, lần gặp
tiếp theo, chỉ sợ Hoàng Kiêu Dũng đã là một
cường giả chân chính. N ói không chừng sẽ là cao
thủ được hoàng đình coi trọng. Điều này khiến cho
cõi lòng Hoàng Hầu Dật được an ủi phần nào.
Ban đầu ông ta cũng không chờ mong gì ở Hoàng
Kiêu Dũng, bởi vì đứa con của chính mình, ông ta
hiểu rõ hơn bắt kỳ ai.
Mà bây giờ, Hoàng Kiêu Dũng đã có sự thay đổi
nghênh trời lệch đất, thậm chí có thể trở thành
người lợi hại nhất trong lịch sử Hoàng gial
"Hy vọng ngươi có thể đi theo bên người hắn thật
tốt, chỉ có hắn, mới có thể để cho ngươi trở thành
cường giả chân chính."
Đối với lần đi xa này, Hoàng Kiêu Dũng rất chờ
mong. Ở thành Long Vân đã nhiều năm như vậy,
cuộc sống của Hoàng Kiêu Dũng đã buồn chán tẻ
nhạt từ lâu rồi mà bây giờ lại bước đi chung
đường với Hàn Tam Thiên, nhất định có thể được
mở mang thêm rất nhiều chuyện mới mẻ.
Ban đầu Hoàng Kiêu Dũng nghĩ chỉ có ba người,
không ngờ đến lại nhiều hơn một tiểu cô nương.
Hơn nữa bộ dạng của tiểu cô nương này như" là
người trên trời, khiến cho hoàng Kiêu Dũng không
nhịn được mà phải liếc mắt đánh giá nàng.
"Sư phụ, người này là ai, sao trước kia ta chưa
gặp bao giờ, là bằng hữu của ngài sao?"
Hoàng Kiêu Dũng không nhịn được tò mò mà hỏi
Hàn Tam Thiên.
"Tên ăn mày nhặt được ở trên đường, cũng không
thể coi là bạn được."
Hàn Tam Thiên nói thẳng, cũng không sợ Phí Linh
Nhi không vừa lòng với câu nói này.
"Tên ăn mày?"
Vẻ mặt Hoàng Kiêu Dũng kinh ngạc, khuôn mặt
này, sao có thể là tên ăn mày được chứ. Vừa nhìn
đã biết đây chính là tiểu thư của gia đình giàu có
nào đó rồi.
Hơn nữa khí chất của nàng, cũng không thể nào là
tên ăn mày được!
"Sư phụ, ngài cũng đừng đùa ta chứ, sao nàng có
thê là tên ăn mày được chứ."
Hoàng Kiêu Dũng nói.
"Tại sao cô ta không thể là tên ăn mày được, nêu
như anh không tin, hỏi Uyễển Nhi một chút chẳng
phải là biết ngay sao."
Hàn Tam Thiên cười nói.
Hoàng Kiêu Dũng đi đến bên người Bạch Linh
Uyên Nhi, còn chưa kịp mở miệng, Bạch Linh
Uyễn Nhi liền nói:
"Nàng có phải là tên ăn mày hay không thì ta
không biết, nhưng mà lúc nàng ở cửa biệt viện,
quả thật là mang bộ dạng của một tên ăn mày. Có
lẽ nàng ta cố ý muốn đóng giả bộ dạng yếu đuối,
cầu người thương tiếc."
Rõ ràng giọng điệu của Bạch Linh Uyễn Nhi mang
theo sự châm chọc, coi như là đang mang sự
không vừa lòng của mình để thể hiện ra bên ngoài.
Dù sao bởi vì Phí Linh Nhi xuất hiện, khiến nàng
không biết tại sao lại có thêm một đối thủ cạnh
tranh.
Hoàng Kiêu Dũng lại đánh giá Phí Linh Nhi một lần
nữa. Mặc kệ thấy thế nào, nàng cũng không có
một chút dấu vết gì của tên ăn mày cả, xem ra,
quả thật nàng ta đang lấy thân phận ăn mày để
tiếp cận Hàn Tam Thiên, chỉ sợ là có bí mật không
muốn để người khác biết.
Nhưng mà Hàn Tam Thiên cũng là một người tài
cao gan lón, mặc dù không biết mục đích của
nàng có trong sạch hay không, nhưng vẫn giữ
nàng lại bên người, đây cũng không phải là
chuyện không thể hiểu được.
"Ngươi tên là gì?”
- -----------------