*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Trần gia từng vô cùng huy hoàng ở thành Long
Vân, Trần Thiết Tân thân là đại thiếu gia của nhà
họ Trần cũng có địa vi phi phàm, bây giờ lại rơi
vào kết cục như vậy, mặc dù là gieo gió gặt bào,
nhưng lại khiến rất nhiều người thổn thức cảm
khái.
"Chỉ có tiền cũng vô dụng, ở thế giới Hiên Viên,
vẫn phải có thực lực mạnh mới là bảo đảm lón
nhất."
"Trần Thiết Tân khoe khoang mình cực kỳ có thiên
phú, thậm chí còn bảo nhất định có thể tiến vào
hoàng đình, không ngờ rằng lại chết trẻ."
"Hắn bôn ba ở tất cả thành trì, tìm kiếm cao thủ bái
sư, nhưng cao thủ chân chính ở bên cạnh hẳn,
vậy mà hắn lại tự tay hủy diệt cơ hội này, thật sự là
không đáng để đồng tình."
"Ai mà ngờ, phế vật bị nhà họ Trần đuổi đi vậy mà
lại là người lợi hại như vậy chứ, Hoàng Kiêu Dũng
trong khoảng thời gian ngắn như vậy thăng lên
ngũ đăng cảnh, thực lực của hắn, nhất định là sau
Tam Cảnh."
Những lời này được rất nhiều người tán thành,
khiến bọn họ gật gù liên tục.
Thực lực của Hàn Tam Thiên quả thật khiến người
ta không tưởng tượng được, dù sao biểu hiện của
anh ở nhà họ Trần hoàn toàn là một kẻ bất lực,
chẳng hề có phong phạm của cao thủ.
Có điều bây giờ bọn họ biết tại sao Hàn Tam Thiên
lại như một kẻ bát lực rồi, bởi vì Hàn Tam Thiên
căn bản không muốn so đo với nhà họ Trần.
Trong đám đông cảm khái, một cô bé buộc tóc
đuôi ngựa lại mặt mày tươi cười, đối mặt với Trần
Thiết Tân chết thảm, nàng không hề lộ vẻ xúc
động, ngược lại có cảm giác đương nhiên.
"Kɧıêυ ҡɧí©ɧ kẻ mạnh còn được chết sảng khoái
như vậy, ngươi đúng là may mắn." Cô bé cười tự
nhủ.
Đám đông vẫn chưa tản đi, cô bé đã đi trước, cả
đường soi nồi, có vẻ cực kỳ ngây thơ đáng yêu,
hoàn tàn giống như một đứa trẻ chưa có nhiều
kinh nghiệm sống.
Biệt viện.
Hàn Tam Thiên biết Hoàng Kiêu Dũng sẽ không
tha cho Trần Thiết Tân, nhưng hiển nhiên chuyện
này đã bị anh bỏ qua, Trần Thiết Tân sẽ có kết cục
gì, anh không hề quan tâm.
Ngược lại là thái độ của đề tôn hoàng đình với anh
khiến cho Hàn Tam Thiên có sự" lo lắng vô hình.
Uy nghiêm của hoàng đình không được phép
kɧıêυ ҡɧí©ɧ, mà anh đã gϊếŧ người hoàng đình, đế
tôn không giáng tội anh, hơn nữa còn lấy lễ tiếp
đón, mời anh tới hoàng đình.
Quan trọng hơn là, còn nói ba người kia gieo gió
gặt bão.
Hàn Tam Thiên không cảm thấy mình có sức hút
khiến đề tôn bị thu hút, hơn nữa bọn họ chưa từng
gặp mặt, giải thích duy nhất là anh có giá trị lợi
dụng nào đó cho nên mới khiến thái độ của đề tôn
với anh đặc biệt như vậy.
Nhưng bốn chữ giá trị lợi dụng này có thể thể hiện
ra cái gì, Hàn Tam Thiên không thể đoán được.
"Ngươi làm gì mà lo lắng vậy?" Bạch Linh Uyễn
Nhi thấy Hàn Tam Thiên bất giác cau mày, tò mò
hỏi.
"Sao có thể không lo lắng chứ, lần này hoàng đình
chịu tha cho tôi không phải chuyện đơn giản, hình
như đã chôn xuống một mầm tai họa." Hàn Tam
Thiên nói.
- -----------------