*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Sau khi rời khỏi nhà họ Trần, Hàn Tam
Thiên lang thang trên phố lớn ngõ nhỏ,
nhanh chóng bị người của Hoàng Kiêu
Dũng phát hiện.
Không bao lâu, Hoàng Kiêu Dũng vô tình
bước đến trước mặt Hàn Tam Thiêm. Tuy
rằng thầy trò hai người không nói gì với
nhau, nhưng Hoàng Kiêu Dũng đi phía
trước dẫn đường còn Hàn Tam Thiên đi
theo phía sau. Hai người nhanh chóng
đến một con hẻm nhỏ ở thành tây mà
không ai để ý.
Nơi này có một cái sân, trước đây Hoàng
Kiêu Dũng đã mua để nạp thϊếp. Chỉ tiếc
sau khi thích Trần Yên Nhiên, Hoàng
Kiêu Dũng rất khó nỗi lên hứng thú với
phụ nữ khác, nên cái sân này đã bị bỏ
hoang đến bây giờ, chưa một lần sử
dụng đến.
“Sư phụ." Sau khi vào sân, Hoàng Kiêu
Dũng đóng cửa lại nói với Hàn Tam
Thiên, hai chữ này đơn giản nhưng chứa
đầy sự tôn kính tuyệt đối.
“Chỗ này là của anh sao?” Hàn Tam
Thiên hỏi. Tuy rằng trong sân cỏ dại đã
mọc rất cao, nhưng chỉ cần dọn dẹp qua
thì nơi này cũng không tệ.
“Phải, nơi này ta đã mua nhiều năm
trước. Ngoại trừ ta, ngay cả cha của ta
cũng không biết về nơi này.” Hoàng Kiêu
Dũng nói.
“Sửa sang lại thì người vẫn có thể ở
được. Giờ sư phụ anh đã bị đuổi khỏi
nhà họ Trần, thật là đáng thương.” Hàn
Tam Thiên cười nói.
Hàn Tam Thiên có thể đem chuyện này ra
đùa giỡn, nhưng Hoàng Kiêu Dũng lại
không thể. Đối với hắn ta, nhà họ Trần đã
làm cho sư phụ vô cùng nhục nhã, hắn ta
quyết không để sư phụ bị người khác sỉ
nhục như vậy.
“Sư phụ, ngài có muốn cho nhà họ Trần
một bài học không?” Hoàng Kiêu Dũng
nghiền răng nghiền lợi nói.
Hàn Tam Thiên tùy ý phất tay áo, nói:
“Không cần, tôi không để bọn vào trong
mắt, hơn nữa hiện tại người của Hoàng
Đình sắp tới đây, không thể làm ồn ào
trong lúc này.”
“Nhưng bọn họ khinh người quá đáng,
chuyện ở sảnh lớn của nhà họ Trần ta đã
biết rồi. Tên Trần Thiết Tân chết tiệt này,
dám làm những chuyện như vậy.” Vẻ mặt
Hoàng Kiêu Dũng tức giận nói.
- -----------------