*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
"Bồ "
Tô Nghênh Hạ đi đến bên giường, dáng vẻ tự trách.
Cô biết thời gian qua vì quá lo lắng cho Hàn Niệm
mà quên đi tình hình của Tô Quốc Diệu. Đây là
một chuyện hết sức bất hiếu, nếu không phải
được Thi Tinh nhắc nhở, có lẽ cô sẽ không lên lầu
để gặp Tô Quốc Diệu. Cô thật sự là một đứa con
gái thiếu trách nhiệm, cô hoàn toàn quên mất
chuyện bố mình đang bệnh nặng. Điều này khiến
trong lòng Tô Nghênh Hạ thật sự rất áy náy.
Sau khi nghe thấy tiếng của Tô Nghênh Hạ, Tô
Quốc Diệu bỗng mở mắt nhìn, ông đã chờ đợi giây
phút này lâu rồi, vì thế khi nghe được tiếng cô, ông
xúc động tới mức nước mắt chảy ra.
"Bồ." Lúc Tô Nghênh Hạ thấy bố mở mắt, vô cùng
ngạc nhiên.
Không phải Tô Quốc Diệu đang hôn mê sao? Vì
sao đột nhiên tỉnh lại?
"Bó, bố tỉnh rồi sao? Bồ thấy thế nào? Có chỗ nào
không thoải mái không? Con sẽ đi gọi bác sĩ
ngay." Tô Nghênh Hạ kích động nói.
Tô Quốc Diệu lắc đầu, kéo tay Tô Nghênh Hạ
giống như sợ cô lại bỏ đi.
"Bó, bố làm sao thế? Bố đừng khóc nữa." Tô
Nghênh Hạ nhìn thấy vẻ mặt của bố mình thì càng
thêm tự trách.
"Nghênh Hạ, cuối cùng bố cũng đã đợi được con."
Tô Quốc Diệu kích động đến mức run rầy nói.
"Chờ con sao?” Tô Nghênh Hạ nghi ngờ nhìn Tô
Quốc Diệu, không hiểu lời bố nói có ý nghĩa gì.
Lúc này, Tô Nghênh Hạ đột nhiên nhìn thấy những
vết bằm tím trên cánh tay đang giơ lên của Tô
Quốc Diệu, cô nhanh chóng kéo tay áo của bố
mình lên, sau đó liền ngắn ngơ.
Toàn bộ cánh tay gần như đều là những vết bằm
tím, rõ ràng là có cả những vết thương mới cũng
như vết thương cũ.
Chuyện gì đang xảy ra?
Tô Quốc Diệu vẫn luôn ở nhà, sao có thê tự dưng
bị thương như thế?
"Bó, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Ai đánh bố?"
Tô Nghênh Hạ đau lòng nói.
"Tất cả là do mẹ con, thương tốn trên cơ thể bố
đều do mẹ con gây ra." Tô Quốc Diệu nén giận nói.
Tưởng Lam?
Tô Nghênh Hạ mở to hai mắt, không dám tin chuyện này.
Những thương tích này thật sự là do Tưởng Lam gây ra.
Sao có thê chứ?
Trong khoảng thời gian này, bà vẫn luôn ở cạnh
chăm sóc Tô Quốc Diệu, sao có thể vô duyên vô
cớ đánh bố như thế được?
Nhưng ngoài bà ra, không có ai có thể đến gần Tô
Quốc Diệu. Nếu không phải Tưởng Lam làm thì
còn ai có thể làm chuyện này?
"Rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra?" Tô Nghênh Hạ
thấp giọng hỏi.
Tô Quốc Diệu lắc đầu, nói: "Mỗi khi mẹ con nỗi
giận đều trút hết lên người bố. Mỗi ngày bố đều bị
đánh. Nếu bố không giả vờ hôn mê có thể mẹ con
đã ra tay tàn nhẫn hơn.” - -----------------