*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Bốp!!!
Chiếc chén trong tay bị vỡ, nước trà lại không hề đổ ra tay, ngược lại biến lành làn khói xanh mà khuếch tán ra không khí.
Đám người Mặc Dương nghe thấy có người mắng Hàn Tam Thiên như vậy, lập tức muốn đứng dậy đánh nhau với hắn, nhưng nhìn Hàn Tam Thiên lúc này, ba người lập tức bình tĩnh lại.
Hàn Tam Thiến mím chặt môi, chau mày lại.
Đối với Hàn Tam Thiên mà nói, có người
đánh hắn thậm chí sĩ nhục hắn cũng được, Hàn Tam Thiên tuyệt đối sẽ không để mắt đến những người này.
Nhất định không chấp nhật với người kém hiểu biết.
Nhưng đánh cho phái ngó mặt chủ nhân, mắng hắn thì được nhưng không được động vào cha mẹ hắn.
“Sao vậy, còn muốn làm trò hả? Tiểu tử thối, nhanh chóng xin lỗi công tử nhà ta, ngươi có biết công tử nhà ta là ai không?"
Tên thuộc hạ nhìn thấy như vậy, tưởng rằng Hàn Tam Thiên đang hoảng sợ, lúc này càng kiêu căng hơn.
Trần Thế Dân ở bên cạnh cũng đang hiểu sai tình hình, đắc ý mà xoay đầu sang hướng khác, chuẩn bị tư thế để chờ đợi câu xin lỗi của Hàn Tam Thiên.
“Ngươi nói ngươi chính là đại ca của Hàn Tam Thiên, liệu hắn có đồng ý không?" Lúc này Hàn Tam Thiên mới buông lỏng tay, từ từ đứng dậy.
Mặc dù Hàn Tam Thiên không làm bất cứ hành động gì, nhưng sự lạnh lẽo trên người
[
hắn trong tích tắc đã lan tỏa xung quanh, khiến tất cả mọi người xung quanh bất giác cảm thấy lạnh xương sống.
Đám người Mặc Dương và Đao Thập Nhị cũng cảm nhận giống như đang đi trong một động bằng, nhưng bọn họ không sợ, ngược lại bất giác đưa mắt nhìn nhau cười, bởi vì họ biết rằng, có người đã động tới người không nên động vào, và sắp phải trả giá cho điều này.
“Chết tiệt, người ngốc hay sao vậy? Hàn Tam Thiên chính là tiểu đệ của Đại ca ta, còn cần hắn phải đồng ý sao, đầu của ngươi có phải có vấn đề rồi không?"
"Ha ha ha ha."
Những lời này vừa được nói ra, tất cả tay chân của Trần Thế Dân ở sau lưng lập tức phá lên cười.
“Hừ, tiểu huynh đệ, Hàn Tam Thiên đã chết rồi, còn đâu mà đồng ý với không đồng ý"
“Theo ta thấy, ngươi nhanh chóng xin lỗi bọn họ đi, thêm một chuyện chi bằng bớt đi một chuyện?"
“Đúng vậy, người trẻ tuổi không nên quá ngông cuồng, để tránh những tai họa
không đáng có."
Nghe thấy những lời mỉa mai bên cạnh, có người kiềm chế không nổi lập tức khuyên nhủ Hàn Tam Thiên.
Sắc mặt Hàn Tam Thiên lạnh lẽo, chỉ đưa mắt trừng trừng nhìn đám người của Trần Thế Dân đang cười ngặt nghèo, sau đó liên đưa tay lên.
"Pång!"
Một luồng ánh sáng được bắn ra từ ngón tay, nhanh chóng chiếu về phía đối diện của
Trần Thế Dân.
Mặc dù giống như đang đánh nhau với trẻ con, chỉ là dùng một chút sức lực, nhưng đối với đám người Trần Thế Quân lại vô cùng mạnh mẽ, nó nhanh đến mức bọn họ không có thời gian để xem hình dạng của luồng ánh sáng đó như thế nào, Trần Thế Dân hoàn toàn có thể dựa vào trực giác, mới đoán được có một luồng sức mạnh lớn đang tập kích đến.
Hắn nhanh chóng lách người né tránh.
Ầm!!!
Luồng ánh sáng lách qua, mười mấy tên thuộc hạ đứng sau lưng hắn không thể biết được chuyện gì đang xảy ra, cả đám như bị một toa xe lửa đẩy, giống như một cái cây bị bật gốc, người trước và người sau, liên tiếp va vào mười mấy cái bàn, một tiếng động vang lên, lập tức đám người và vào bức tường rồi mới dừng lại.
Mà bức tường lúc này cũng xuất hiện những vết nứt sau khi trải qua trận va chạm vừa
ây..."
Có người vội vàng dụi mắt, như chưa nhìn
thấy rõ khung cảnh vừa mới xảy ra là gì.
Tại sao chỉ trong chớp mắt, Phía bên đám người của Trần Thế Quân lại thành ra như vậy?
Tửu Tình Và Liễu Sa cũng bất giác đưa mắt nhìn nhau, vô cùng khó tin rồi đưa mắt nhìn về phía Hàn Tam Thiên.
“Chết tiệt, tên khốn kiếp nhà ngươi. Ta không nói gì người lập tức làm tới, xem ta như một con mèo ôm, ta nói cho người biết, đây là người tự chuốc vào” Dứt lời, Trần Thế Dân tức giận mà giương cây quạt ra, gia tăng tốc độ, tập kích xông về phía Hàn
Tam Thiên.
Thân pháp của Trần Thế Dân rất nhanh, đồng thời nội lực trong tay cũng vô cùng mạnh.
Trước đây dùng thái độ nhàn nhã, bởn cợt để đấu với Thất quái lão đại, nhưng bây giờ đối với hắn mà nói, Hàn Tam Thiên đã chọc giận hắn, đồng thời hắn cũng nhất định phải lấy lại thể diện, đương nhiên ra tay không chút lưu tình.
Nhưng có điều...hắn chiến đấu với Hàn Tam Thiên, lưu tình hay không lưu tình thì có ý nghĩa gì?
Cho dù khí thế của hắn hùng hồn, nội lực tấn công mạnh mẽ xem ra vô cùng oai phong lẫm liệt, khiến cho những người xung quanh không khỏi cảm thán, thậm chí có người nhìn thấy hắn phô trương thực lực như vậy liền lập tức tin tưởng hắn chính là đại ca của Hàn Tam Thiên.
Nhưng...
Như vậy thì như thế nào?
Ầm!!!
+
Tên tiểu tử Trần Thế Dân này, đến cả cơ hội
tiếp cận Hàn Tam Thiên cũng không có, giây tiếp theo chỉ cảm thấy trước mắt là một màu đen, giống như cơ thể bị và phải một ngọn núi lớn vậy.
Một âm