Chàng Rể Siêu Cấp

Chương 2359: Bí mật của sự biến mất

“Khốn Khốn Tiên Cốc đã biến mất...”

Khi nhìn thấy tuyệt cảnh như Khốn Tiên Cốc đã không còn nữa, chỉ còn lại bãi đất trống tiểu đầu, tất cả mọi người lập tức vô cùng sững sốt.

“Sao... sao lại trở nên như vậy?”

Đám người đưa mắt nhìn nhau, nhưng rõ ràng mọi thứ đều không cho họ có thời gian để có bất cứ kinh ngạc và phản ứng nào, sau khi kim quang lóe sáng, mặt đất cũng lập tức rung chuyển kịch liệt.

Ầm!Ầm!

Toàn bộ mặt đất nhăn lại như một cơn sóng, tất cả mọi người đều chưa phản ứng kịp, lập tức bị ngã nhào trên mặt đất, một khi đã nằm sõng soài trên mặt đất, muốn đứng lên lại là chuyện khó hơn lên trời.

Với tu vị của Mặc Dương và Đạo Thập Nhị thì hoàn toàn không thể thoát khoải tình cảnh như vậy, nhưng nhờ có sự phản ứng nhanh nhẹn của Hàn Tam Thiên, một luồng sức mạnh nhanh chóng bao bọc bọn họ lại, nhanh chóng rời khỏi mặt đất, bay lên không trung.

Không ít cao thủ đều có thể phản ứng kịp, đồng thời nhanh chóng mang theo các đệ tử bay lên không trung.

Còn những người tu vi thấp kém hoặc phản ứng chậm chạm, hoặc không được người khác giúp đỡ thì vô cùng thê thảm, trong tích tắc chỉ nghe thấy những tiếng kêu la thảm thiết trên mặt đất, tầng tầng lớp lớp người dẫm đạp lên nhau, cảnh tượng vô cùng hoãn loạn.

“Sao lại có thể như thế này? Sao ở Khốn Tiên Cốc lại có thể xảy ra trận động đất lớn đến như vậy?”

“Đánh giá mức độ ảnh hưởng của trận động đất này, thật sự vô cùng nguy hiểm.”

Rất nhiều người bất giác rùng mình, nhìn mặt đất cuồn cuộn như những con sóng, sắc mặt trở nên trắng bệt, vô cùng khϊếp sợ.

“Chết tiệt, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy?" Mặc dù Đạo Thập Nhị được Hàn Tam Thiên bảo vệ nên bình an vô sự, nhưng trận động đất khi nảy quả thật đã dọa hắn kinh sợ.

“Đây ít nhất là trận động đất cấp mười hai. Mặt đất cuồn cuộn như sóng biển, vô cùng hung hãn.”Mặc Dương cũng kìm chế không nổi mà thốt lên.

“Thật sự khiến người khác khϊếp đảm, cho dù là động đất cấp mười hai, cũng không thể mãnh liệt đến như vậy.” Liễu Phương nhẹ nhàn phản biện lại.

Với khung cảnh trước mắt, có thể khẳng định một điều, nó hoàn toàn vượt qua mức độ hiểu biết của bọn họ, khiến người khác nhìn mà hoảng sợ.

Hàn Tam Thiên cũng chau mày lại, đưa mắt trừng trừng nhìn xuống mặt đất, nhất thời cũng cảm thấy sợ hải.

Khốn Tiên Cốc đột nhiên biến mất, lại biến thành cảnh thượng như trước mắt, rốt cuộc là như thế nào, thật khiến người khác tò mò.

“Nhanh nhanh nhìn xem.”

Đột nhiên, có một người hét lên, tất cả bất giác đưa mắt nhìn theo hướng chỉ của người mới vừa hét lên, ở nơi xa kia, chỉ nhìn thấy ở phía chính giữa của Khốn Tiên Cốc, có một cây xanh đột nhiên phát ra luồng thanh quang rực rỡ.

Với khoảng cách nhìn bằng mắt thường của bọn họ, có lẽ khó mà nhìn thấy một tán cây xanh nằm ở chính giữa Khốn Tiến Cốc, nhưng lục quang phát ra từ đó, thì tất cả đều có thể thấy rỏ mồn một.

“Bên kia là...”

“Bên kia làm sao lại có lục quang.”

“Những lục quang đó là như thế nào vậy?”

Lục quang ở phía trung tâm đó, đột nhiên từ trung tâm mà phóng ra, sau đó nhanh chóng lan tỏa ra khắp noi.

Khắp nơi một lần nữa bị lục quang bao phủ.

Sau đó lại trở nên yên lặng, một sự yên lặng chết chóc.

Gió ngừng thổi, mặt đất ngừng rung chuyển, tất cả dường như chìm vào một không gian yên tĩnh chết chóc, thậm chí mọi người còn có thể nghe thấy tiếng thở của nhau.

“Đây rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”

Rất lâu sau đó, có người bắt đầu hồi phục lại ý thức, kiểm tra từng bộ phận trên cơ thể mình, sau khi phát hiện mọi thứ vẫn bình thường, rồi từ từ ngẩng đầu, khắp nơi đều bị bao phủ bởi một hiện tượng kì lạ như vậy, lại không hiểu hiện tượng này là như thế nào, bất giác liền thất lên.

Sau khi nghe thấy giọng nói đó, mọi người cũng từ từ lấy lại nhận thức, rồi ngước nhìn xung quanh.

Đất ở đây và ở Núi Khốn Long đều giống hệt nhau, đất vị cháy xem kéo dài không dứt, tất cả đều bị bao phủ bởi màu đen và đỏ giống hệt như nham thạch.

Nếu như không phải tuyệt cảnh của Khốn Tiên Cốc ngày đó đã in sâu vào trong tâm trí của mỗi người, e rằng mọi người sẽ không thể ngờ được cảnh tượng như thế này lại xảy ra trước mắt.

“Có ai biết đây rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì không? Khốn Tiên Cốc này?”

“Chết tiệt, có phải đã làm quá lên không vậy? Khốn Tiên Cốc sao lại có thể biến mất trong trận động đất như vậy?”

“Chẳng lẽ vì không còn Ma long ở đây, vì vậy Núi Khốn Long mới lần lần xâm chiếm ra khắp nơi?”

Mọi người đoán già đoán non, vô cùng kì lạ.

Ánh mắt Hàn Tam Thiên vẫn hướng về phía chính giữa của Khốn Tiền Cốc, sau khi lục quang phóng ra, ở đó lập tức rơi vào trạng thái tĩnh mich.

Nhưng cho dù là như vậy, Hàn Tam Thiên vẫn có thể âm thầm cảm nhận được, chuyện này không hề đơn giản.

“Chết tiệt, ngươi có thể nhìn thấy trực giác sao? Ta thật sự không thể nhìn ra, huynh đệ à, có phải ta quá ngốc không?.”

Hàn Tam Thiên lắc đầu, nhìn từ phản ứng của tất cả mọi người ở đây, rõ ràng không phải Đao Thập | Nhị ngốc, mà là nơi đó quả thật | không có gì.

| Mặc dù ở một góc độ nào đó, quả thực tu vị của Đạo Thập nhị thì thấp kém hơn bọn họ.

“Ông ơi, đây rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?” Đầu bên kia, đám người của Lục Nhược Hiên cũng vô cùng hoảng hốt, nhìn thấy Lục Vô

Thần giống hệt Hàn Tam Thiên lúc | này, hai mắt nhìn chăm chú vào nơi phát ra lục quang, nhưng khi Lục | Nhược Hiên nhìn theo lại không phát hiện ra bất cứ điều gì.

Lục Vô Thần không để đáp lại, chỉ đưa hai mắt nhìn ra hướng đó một cách bất động.

| Áo Thế bên kia cũng giống hệt như Lục Vô Thần, cũng bất động đưa mắt ngước nhìn phía phát ra lục | quang ở đằng kia.

Đám người Diệp Cô Thành lúc này | vừa tức giận vừa khó hiểu, thứ | muốn thấy nhưng lại không thể nhìn thấy, nhưng dường như cũng cố gắng bắt chước theo hai vị chân thần và Hàn Tam Thiên, nếu như | không nhìn theo họ, thì chỉ sợ rằng bản thân không cùng đẳng cấp.

Chỉ trong chốc lát, biểu cảm trên | gương mặt họ vô cùng gượng gạo, làm cũng không được, mà không làm cũng không xong.

“Tên đề tiện Hàn Tam Thiên này, lại cố làm ra dáng vẻ giả thần giả quỷ gì vậy, ta thật sự không hiểu, ở đó Có thứ gì đáng xem chứ?” Diệp Cô Thành tức giận hét lên.

“Câm miệng.” Chính trong lúc này...

- -----------------