Đó là thứ gì?! Đó đương nhiên chính là Kim Thân thần bí mà Hàn Tam Thiên cướp được. Theo bốn đạo ánh sáng loé lên ở bốn chân thân của Hàn Tam Thiên, ánh sáng trên người Hàn Tam Thiên càng thêm mạnh mẽ.
“Chỉ bốn phân thân thì ta sẽ sợ ngươi sao? Mở ra cho ta!”
Huyết Sắc Tinh Hải, bên trong tàn ảnh của trăm nghìn đạo, Ngao Thế nổi giận gầm lên một tiếng, trong tay bỗng nhiên lóe lên một cây côn dài màu đen. Còn dài vung lên ở giữa đám màu đen liền kéo theo năng lượng to lớn nổ lên ầm ầm. Bên trong Huyết Sắc Tinh Hải, đám tàn ảnh cũng lập tức múa côn, trọng nháy mắt, thế công hóa lớn lên hẳn.
“Bốn phân thân còn không đủ? Vậy nếu tám thì sao?!” Hàn Tam Thiền dữ tợn cười một tiếng.
“Bắc Minh Tứ Hồn trận, một biến hai, hai biến bốn, bốn biển tám. Mo!"
Ầm!
Tám tia sáng lập tức lớn đánh ra, tám thân hình đột nhiên đứng dậy, uy vũ bất phàm.
“Cái gì?! Con người của Lục Vô Thần lập tức mở lớn, cực kỳ ngạc nhiên.
“Bắc Minh Tứ Hồn trận không phải chỉ có thể lấy thân hóa thành bốn hồn, cuối cùng hóa ra bốn chân thân thôi sao? Làm sao... Tại sao có thể thành tám?” Đám thuộc hạ cũng nhìn đến ngày người, rất nhiều người thậm chí trực tiếp nhảy dựng lên.
“Đúng vậy, người sở hữu thật sự của Bắc Minh Tứ Hồn là thiên kim Lục gia cũng chẳng quá chỉ là bốn mà thôi, sao Hàn Tam Thiên lại..."
Đám người bàn tán ầm ĩ, Lục Như Hiện cũng vô cùng ngạc nhiên, ảnh mắt nhìn về phía Lục Như Tâm, người thật sự sở hữu Bắc Minh Tứ Hồn trận.
“Ngươi sẽ không nói với ta, ngay cả cách hoá thân thành tám chân thân, người cũng dạy cho hắn đấy chứ?" Lúc Lục Như Hiên nói lời này, lộ vẻ cực kỳ bất mãn. Dù sao Bắc Minh Tử hồn thật sự là một trong những thuật pháp đỉnh cấp của Lục gia, cho dù là người của Lục gia, cũng không phải ai cũng có tư cách có thể học. Lục Như Tâm thân là thiên kim của Lục gia, tuyệt đối không có người thứ hai, lại thêm thiên phú vô song, mới được trưởng bối sủng ái, có được cơ hội học tập. Việc này chính là chuyện mà Lục Như Hiên vẫn luôn cạnh cánh trong lòng. Trước kia hắn cũng nhiều lần cầu xin Lục Như Tâm truyền thụ cho hắn, nhưng mỗi lần đều bị từ chối. Kết quả, bẫy giờ Lục Như Tâm không chỉ có truyền thụ cho người khác, càng ghê tởm hơn chính là không hề giữ lại gì, truyền thụ hết tất cả.
Sắc mặt Lục Như Tâm lạnh lẽo, hai mắt chưa từng rời khỏi tám thân ảnh của Hàn Tam Thiên, quát: “Người cho rằng ta sẽ hóa ra được tám chân thân?”
Lời này vừa nói ra, Lục Như Hiền lập tức sững sở, cả người khoa trương đến mức không hé miệng nổi: “Ngươi không dạy?”
Mặc dù Lục Như Tâm không có chuyện, nhưng hiển nhiên cũng không phủ nhận. Lần này, trong lòng của Lục Như Hiên đều sắp đổ vỡ. Đây cũng chính là nói, trạng thái đỉnh cao của Bắc Minh Tứ Hồn trận, lấy thân biến tám cũng không phải do Lục Như Tâm truyền thụ, mà là... mà là Hàn Tam Thiên tự mình học được?!
“Chuyện này sao có thể?! Từ lúc người bốn tuổi đã bắt đầu học Bắc Minh Tứ Hồn trận, cũng chưa từng đột phá tám hóa thân, Hàn Tam Thiên sao có thể được?” Lục Như Hiện vẫn như cũ chưa từ bỏ ý định, vội la lên.
Cho dù có rất nhiều bất mãn với chuyện Lục Như Tâm có thể có tư cách học Bắc Minh Tứ Hồn trận, nhưng Lục Như Hiên cũng phải thừa nhận, thiên phú của Lục Như Tâm ở Lục gia tuyệt đối là đỉnh cao, sự tồn tại lại không hề thua mình. Nhưng nàng ta tu luyện nửa đời cũng không đạt tới trình độ đó, Hàn Tam Thiên dựa vào cái gì có thể đạt tới được?!
“Ngươi dạy hắn bao lâu?!”
“Ba ngày!” Sắc mặt Lục Như Tâm lạnh lẽo trả lời.
Không riêng gì Lục Như Hiên cực kỳ ngạc nhiên, thật ra trong lòng của Lục Như Hiên cũng là vô cùng lung lay, cho nên sắc mặt mới cực kỳ khó coi trả lời câu hỏi của Lục Như Hiên.
Thời gian Hàn Tam Thiên học Bắc Minh Tứ Hồn trận chẳng qua mới mấy ngày thôi, lại có thể đạt tới mộng tưởng mà cho đến bây giờ, nàng cũng không đạt được. Uống cho thiên phú xuất chúng của nàng lại cứ như thế bị đánh vào mặt. Nhưng mặt đau nhức bao nhiêu, trong lòng càng là ngạc nhiên với tài năng và thiên phú của Hàn Tam Thiền bấy nhiêu.
“Thằng nhóc này đến cùng là có lại lịch gì? Thêm Bàn Cổ Phủ, lại có đồ đằng bốn thần thú bảo vệ, lại thêm một hỏa một điện theo công theo thủ, vừa có kim quang kỳ lạ hộ thể, máu cũng có thể đả thương người... Hiện tại lại mẹ nó dùng thời gian ba ngày luyện đến tầng cuối cùng của Bắc Minh Tử Hồn trận. Đều nói hắn là rác rưởi, tại sao ta lại có cảm giác, chúng ta mới là rác rưởi?” Lục Như Hiên ngạc nhiên nhìn Hàn Tam Thiên ở trên bầu trời, trong lúc nhất thời không khỏi cảm thán.
Ầm!!!
ở giữa không trung, tám chân thân đối đầu với trăm nghìn tàn ảnh cầm con ở bên trong Tỉnh Hải. ở xa xa mà nhìn, chỉ thấy vô số tàn ảnh và tám chân thân xông đến, ở giữa, vô số trường côn đánh vào trễn chân thân, mà tám chân thân kia cầm búa, phối hợp với tám Thiên Hỏa Nguyệt Viên và trăm nghìn cự phù rơi xuống trên đỉnh đầu, đối mặt vô số tàn ảnh, càng thêm điên cuồng gϊếŧ chóc.
Là vô số tàn ảnh làm tám chân thân bị thương, hay là tám chân thân trong lúc hỗn loạn chém trúng tàn ảnh, trong lúc nhất thời thực khó định đoạt nổi.
“Tám chân thân lại như thế nào chứ? Hàn Tam Thiền, ta biết mạng người đã cạn rồi!” Bên trong tàn ảnh, Ngao Thế bỗng nhiên lạnh giọng quát một tiếng. Chân thân của ông ta đã sớm xen lẫn trong lúc lâu trong vô số tàn ảnh, vốn định cho Hàn Tam Thiên một đòn trí mạng, nhưng Hàn Tam Thiên đột nhiên thân hóa tám vẫn là khiến hắn có hơi vội vã và sợ hãi, cho nên, ông ta dừng lại, cẩn thận quan sát. Rốt cục, dưới sự công kích không ngừng của tám chân thân, ông ta phát hiện, mặc dù tám chân thân của Hàn Tam Thiên cực kỳ bá đạo, trong tay có Bàn Cổ Phủ càng là đại khai đại hợp, đánh đầu thắng đó, nhưng lại tồn tại một nhược điểm trí mạng nhất.
Mà chính nhược điểm này, khiến ông ta tin tưởng, chỉ cần một đòn là có thể kết liễu mạng của Hàn Tam Thiên!
Một tiếng vang ầm, Ngao Thế lấy thể sét đánh không kịp bưng tại cầm Thủy Thần đột nhiên đánh tới
“Ngao Thế, lão già người quả nhiên là giảo hoạt.” Lục Võ Thần thấy như thể, không khỏi cảm thán. Chân Thần không hổ là Chân Thần, nhược điểm của Hàn Tam Thiên vậy mà lại cũng có thể bị lão già này tóm lại.
Hàn Tam Thiên cũng phát hiện bên trong tàn ảnh đột nhiên có một đạo quanh ảnh khác biệt, trong lòng giật mình, nhưng biết rõ muốn tránh cũng không được, dứt khoát dốc hết sức toàn thân, kim quang và khí ma sát đột nhiên mở rộng!
“Coi như ông biết điểm chết của tôi, tôi chết cũng phải kéo ông theo làm đệm lưng. Tới đi.” Anh tức giận hô lên, tám chân thân gần như đồng thời từ bỏ phòng thủ, nâng búa dùng công thay thủ.
Một đòn phá càn khôn.
Bàn Cổ cự phủ!
Ầm!
Ầm!!
Bóng đen đột nhiên đánh trúng Hàn Tạm Thiên, kích của Thủy Thần kích cắm ở trên ngực Hàn Tam Thiên, mà Hàn Tam Thiên giơ cự phủ lên, cũng là ở trên không, không làm Ngao Thế bị thương.
Thắng bại đã định.
Ngao Thế khinh thường cười lạnh, khóe miệng giật một cái, giống như nhìn người chết mà nhìn Hàn Tam Thiên: “Tám chân thân thì sao chứ? Ở trước mặt lão phu, chẳng qua chỉ là sâu bọ mà thôi. Một đòn này sẽ lấy mạng ngươi!"
Hai mắt Hàn Tam Thiên ngạc nhiên, | biểu lộ giật mình, mang theo từng
tia không cam lòng, chậm rãi nhìn | về phía l*иg ngực bị kích Thủy | Thần cắm vào, đầu kích đã hoàn | toàn cắm vào trong ngực.
| “Chung quy là chậm sao?” Hàn Tam
Thiện bất đắc dĩ thở dài ở trong | lòng. Nếu như nhanh lên một chút, chém cự phủ chém lên đầu Ngao Thế. Chỉ là, trên đời này cũng không có nếu như.
Ở mới nhanh
Cảm nhận được từng đợt đau đớn. từ trái tim truyền đến thân, Hàn Tam | Thiên hiểu rõ, tất cả kế hoạch của
mình đã hóa thành mây khói, có | một số việc, chung quy vẫn là | không cách nào hoàn thành được.
“Mình phải chết sao?” Khoé miệng | Hàn Tam Thiên đắng chát không | thôi. Anh không sợ chết, thế nhưng, anh chết rồi, Tô Nghênh Hạ và Hàn Niệm phải làm sao đây?!
Anh không muốn chết!
Ầm!
| Cơ hồ vào lúc này, kim quang của | tám chân thân đột nhiên nổ lớn,
người khác không thể hiểu nổi | chuyện gì đã xảy ra!