*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Mọi người gật đầu như giã tỏi.
"Loại người như Diệp Cô Thành, xem danh lợi và địa vị còn quan trọng hơn bất cứ thứ gì, vất vả lắm mới ôm được cái đùi của Vương Hoãn Chi, sao hắn ta có thể cam lòng mà buông tha như vậy được? Rời khỏi Vương Hoãn Chi, hắn ta có thể tìm được một nhà khác tốt hơn sao? Đỉnh Lam Sơn và hải vực Vĩnh Sinh đều là những gia tộc lâu đời, sao có thể chấp nhận hắn ta được. Cho nên, hắn ta sẽ không còn sự lựa chọn nào khác.”
Hàn Tam Thiên cưỡi Thiên Lộc Tì Hưu, nhẹ giọng mà nói.
"Cho nên, hắn ta nhất định sẽ phản bội tôi, dù sao đối với hắn ta mà nói, sự uy hϊếp của ta cũng không phải là ngay bây giờ, mà là trong tương lai, thậm chí là trong tương lai rất xa."
Hàn Tam Thiên khẽ cười nói.
“Nếu như minh chủ đã biết là hắn ta sẽ phản bội ngươi, vậy vì sao ngươi còn muốn làm như vậy chứ? Không bằng cứ gϊếŧ hắn ta đi, ít nhất cũng là tiêu diệt hậu hoạn." Thi Ngữ nói.
"Đúng vậy, thả hắn ra trở về cũng không có ý nghĩa gì."
Thu Thủy cũng vô cùng kỳ quái nói.
Trên cơ bản mọi người đều có suy nghĩ giống như vậy, cứ như vậy, không phải là đang làm chuyện vô ích hay sao?
"Hai lần sử dụng mưu kế của anh đều thành công, đám người Vương Hoãn Chi sẽ như thế nào đây?”
Hàn Tam Thiên cười nói với Tô Nghênh Hạ.
Tô Nghênh Hạ sửng sốt, nói:
“Vậy nhất định sẽ càng thêm cẩn thận, tính toán thật kỹ."
Hàn Tam Thiên gật gật đầu:
“Cho nên, bọn họ nhất định sẽ nghi ngờ rằng rốt cuộc sự phản bội của Diệp Cô Thành có phải là sự thật hay không, tôi đã cố ý không làm bị thương bất kỳ người nào phía Diệp Cô Thành, chỉ là khiến Diệp Cô Thành bị thương, chính là vì muốn khiến cho bọn họ cảm thấy rằng việc này có sơ hở gì đó, thoạt nhìn qua giống như là Diệp Cô Thành và tôi đang diễn khổ nhục kế vậy. Gắn với chuyện ngày hôm nay Diệp Cô Thành đã trúng kế hai lần, bọn họ sẽ nghĩ như thế nào đây?”
Một câu nói của Hàn Tam Thiên, ngay lập tức khiến Tần Sương nhíu mày:
"Ngươi cho rằng bạn sẽ nghĩ rất có thể Diệp Cô Thành là người của ngươi sao? Mà điều này cũng giải thích được vì sao ngươi không làm tổn thương những người khác."
Hàn Tam Thiên cười cười, đúng là ý như vậy.
"Ha ha, vậy kết quả sẽ là, bọn họ thật vất vả mới thông minh được một lúc, cuối cùng lại bị sự thông minh lừa."
Phù Ly nhẹ giọng cười nói.
Mọi người nhìn nhau cười, nhưng đúng vào lúc này, Lân Long bay lượn xuống dưới, Bách Hiểu Sinh cười hắn bay đến trước mặt Hàn Tam Thiên.
“Bên kia đều bình thường cả chứ?”
Hàn Tam Thiên nói.
Bách Hiểu Sinh gật đầu:
“Tất cả đều làm theo phân phó của ngươi."
"Được, giữ nguyên kế hoạch mà làm."
Hàn Tam Thiên cười, vung tay lên, đội ngũ yên lặng tăng tốc độ, một đường chạy về phía đại bản doanh của Dược Thần các.
Trên ngọn núi cao nào đó, Lục Nhược Tâm cười nhẹ, cặp đùi thon dài hơi cong lên cùng nhau, nói:
“Xem ra, trò hay này sắp đến phần cao trào rồi."
"Tên Hàn Tam Thiên này cũng thật là vô sỉ, cố gắng hết sức để dùng những thủ đoạn ti tiện."
Vừa nhìn thấy hình dạng thảm thương đêm qua của Diệp Cô Thành, Xi Mộng liền không nhịn được mà nhớ lại Hàn Tam Thiên đã lừa dối nàng ta như thế nào, nhớ lại những chuyện này, Xi Mộng lại rất tức giận, buồn bực không nhịn được mà nói:
“Có bản lĩnh thật sự thì cứng đổi cứng đi, làm như vậy còn xứng làm nam nhân gì nữa."
Vừa mới dứt lời, bỗng nhiên Xi Mộng cảm thấy gương mặt mình tê rần, Lục Nhược Tâm chưa cử động, nhưng má trái của Xi Mộng đã in hình năm ngón tay đỏ bừng.
“Đồ đàn bà lỗ mãng.”
Lục Nhược Tâm lạnh như bằng quát lớn:
"Mang quân đi chinh phạt, sau đó lại xưng bá, sau đó lại chinh phạt, ngay cả đạo lý dễ hiểu như vậy ngươi cũng không hiểu, còn dám ở trong này nói xằng nói bậy, một chiến lược tốt để mang binh chinh phạt, khi ở trong miệng ngươi lại biến thành ti tiện? Cái gọi là trong chiến tranh không ngại lừa dối, đánh nhau dùng sức lực là phương pháp đơn giản nhất, không cử động mà vẫn có thể chiến thắng đối phương, đó là dùng đầu óc, ngươi có nó hay không?"
Xi Mộng cắn chặt răng, trong mắt đầy sự không phục, đối với nàng ta mà nói, những mưu lược tài trí này chỉ có hạng người vô năng mới dùng mà thôi.
"Tiểu thư, ở thế giới Bát Phương là thực lực vi tôn, dựa vào chút thông minh thì tính là bản lĩnh gì chứ.”
Giọng điệu của Xi Mộng hòa hoãn hơn một chút, nhưng ở trong lòng vẫn tràn ngập lửa giận.
Lục Nhược Tâm nhẹ nhàng cười khinh thường:
“Chút thông minh sao? Ngay từ đầu đội quân của Dược Thần các đã áp chế một cách toàn diện, ưu thế rõ ràng, nhưng bây giờ thì sao? Tình thế đã nhanh chóng quay ngược lại, thậm chí bởi vì hai mặt bị kẹp chặt nên rơi vào cảnh bao vây, cái này gọi là chút thông minh hay sao?"
Nói xong, bỗng nhiên sắc mặt Lục Nhược Tâm trở nên lạnh lùng quát:
“Nếu như đúng là như vậy, một trăm cái Xi Mộng ngươi cũng không đủ để dính răng chút thông minh ấy."
Xi Mộng vội vàng cúi thấp đầu, mặc dù trong mắt có không cam lòng, nhưng vẫn không dám cãi lại nữa.
Lục Nhược Tâm nhẹ nhàng cười, nhưng trong mắt lại hiện lên vẻ kích động nhè nhẹ:
"Quên đi, vì chuyện của Hàn Tam Thiên khiến cho bổn tiểu thư rất vui vẻ, cho nên hôm nay bổn tiểu thư sẽ không chấp nhặt với ngươi, người đâu."
"Vâng!"
"Ban thưởng cho Xi Mộng ngồi xuống!"
Nghe nói như thế, Xi Mộng kích động quỳ xuống, từ lúc nào mà Lục Nhược Tâm lại tốt bụng như vậy, nếu như nàng ta ngồi xuống, đến lúc ấy chỉ sợ đại họa sẽ rơi vào đầu:
“Nô tì không dám!"
Lục Nhược Tâm không những không tức giận, mà chỉ nhìn Hàn Tam Thiên ở phía xa xa, cười nói:
“Phải nhìn cho thật kỹ, nam nhân mà bổn tiểu thư coi trọng, rốt cuộc sẽ dùng chút thông minh ở trong miệng ngươi, bẽ gãy nghiền nát đám người kia như thế nào."
Vừa mới dứt lời, ở hiện trường!
Đến khi các đệ tử của phái Hư Vô đi đến ngã tư cách đường nhỏ chưa đến một dặm, lúc này bỗng nhiên Phù Mãng vung bàn tay lên, vạn người dừng lại, bách thú nghỉ chân.
Mà ở phía đường lớn, đám người Hàn Tam Thiên cũng đang tăng tốc độ.
Mấy phút sau, bỗng nhiên phía Hàn Tam Thiên vang lên những hồi trống, mà Phù Mãng cũng đã vung tay lên, trong nháy mắt tất cả mọi người đều ẩn nấp dưới những lùm cây, giống như những con mèo mà tiến lên!
"Báo!"
Bên ngoài chủ trướng, Vương Hoãn Chi mang người theo và đã tự mình ra ngoài giám sát và đốc thúc, nhìn thấy trinh sát quay trở về, Vương Hoãn Chi đã đứng lên ngay lập tức.
“Báo cáo tôn chủ, phía đại lộ quả nhiên là có động tĩnh, nhưng mà, thuộc hạ cũng đã tra xét ở không trung, phát hiện rằng tuy đường lớn có động tĩnh rất lớn, nhưng nhân số lại không đến mười người.”
Trinh sát vội vàng trả lời.
“Vậy đường nhỏ thì sao?"
Vương Hoãn Chi nhíu mày mà nói.