“Kiên nhẫn của tôi có hạn!" Hàn Tam Thiên vừa dứt lời, Nguyệt Viên ở tay phải đột nhiên hóa đao, một đao trực tiếp chém vào cánh tay phải của Diệp Cô Thành. Nhất thời, trên cánh tay phải của Diệp Cô Thành bị chém thành một lỗ hồng hớn. Mặc dù chưa có bất kỳ máu tươi gì chảy ra nhưng vết thương lại to bằng cái bát, không hề có tý thịt gì, chỉ lộ ra xương trắng.
“Ngươi!” Ngô Diễn lập tức quýnh lên, khẽ cắn môi: “Được, ta đồng ý với ngươi."
"Tốt!" Hàn Tam Thiên cười khẩy, nhấc chân lên, buông lỏng Diệp Cô Thành.
Trên mặt của Diệp Cô Thành đều là dấu chân, một bên mặt khác lại đều là chất bẩn và cỏ khô, cả người chật vật đến cùng cực. Quả thực có thể dùng từ vô cùng thê thảm để hình dung. Ngô Diễn nhanh chóng đuổi một đám đến giúp đỡ đi, sau đó đi lên đỡ lấy Diệp Cô Thành, rồi tranh thủ thời gian truyền cho hắn mấy đạo chân khí bảo hộ, lúc này mới hơi cảnh giác nhìn Hàn Tam Thiên một cái, quay người chuẩn bị rời đi.
“Đợi đã!" Nhưng vào lúc này, Hàn Tam Thiên đột nhiên lên tiếng nói. Đám người Ngô Diễn nhất thời sững sờ, không biết Hàn Tam Thiên lại muốn làm cái gì.
"Điều kiện ông trao đổi với tôi, tôi chỉ đồng ý không gϊếŧ các người, không nói sẽ để các người đi." Giọng nói của Hàn Tam Thiên lạnh lùng.
“Ngươi!" Ngô diễn chán nản, sắc mặt Diệp Cô Thành càng lạnh lẽo.
“Bỏ đi, thời gian cũng không sớm nữa, tôi lười nói nhảm với mấy người rác rưởi các người. Trước khi đi, nói một câu êm tai chứ nhỉ?" Hàn Tam Thiên cười nói.
"Ngươi!!"
“Nếu không, tôi liền đánh gãy chân của các người, sau đó hãy đi, thế nào?" Hàn Tam Thiên bất hiếu cười nói.
"Lời êm tai? Ngươi muốn chúng ta gọi người là gì? Phụ thân sao?"
"Haizz, đừng gọi như vậy. Tôi cũng không dạy ra loại con bất hiếu như các người." Hàn Tam Thiên lạnh lùng cười nói. Đối với đám người này, anh hoàn toàn không có bất kỳ cảm giác tốt gì.
Mấy người lập tức tức giận đến sắc mặt xám nghịt. Đã chiếm được tiện nghi thì thôi đi, chiếm tiện nghi xong còn khoe mẽ, quả thực quá đáng.
"Tha cái mạng chó của các người, dù sao cũng phải nói hai lời cảm ơn chứ.” Hàn Tam Thiên nói xong, thảnh thơi nhìn Diệp Cô Thành.
Diệp Cô Thành nghiêng mặt đi, nhìn qua Ngô Diễn, khẽ cắn môi: “Đa tạ."
"Cảm ơn người là phải quỳ xuống cảm ơn. Còn có, hắn là cám ơn tôi tha gì các người chứ? Con trai bất hiếu, chẳng lẽ thật sự muốn cha dạy cho các người?" Hàn Tam Thiên tuy là cười, nhưng trong ánh mắt lại lộ ra sự lạnh lẽo, khiến mấy người nhìn thấy không rét mà run.
"Hàn Tam Thiên, ngươi đừng nên quá đáng." Diệp Cô Thành cắn răng nghiến lợi quát.
Hắn đã nhượng bộ rất lớn rồi, nhưng Hàn Tam Thiên lại ép buộc hắn như vậy.
"Quá phận? So với những chuyện dơ bẩn mà các ngươi làm ra thi sao? Có quá đáng không? Trước kia các ngươi lăng nhục người khác, hôm nay, liền nếm thử bị người khác làm nhục nhã đi. Thế đạo luân hồi, nào có chuyen bỏ qua cho ai?" Giọng nói của Hàn Tam Thiên nhàn nhạt.
Không đợi Diệp Cô Thành có bất kỳ phản ứng gì, hắn đột nhiên bị một cỗ sức mạnh kỳ lạ đánh vào đầu gối, cả người trực tiếp quỳ trên đất. Ngô Diễn và hai vị trưởng lão khác theo sát ở sau, đều quỳ gối trước mặt Hàn Tam Thiên.
Bốn người nhìn nhau một cái, cúi đầu: “Đa tạ Hàn Tam Thiên tha mạng chó của chúng ta."
"Học tiếng chó, sủa đi." Hàn Tam Thiên lạnh lùng nói.
Bốn người lại là nhìn, sau khi kêu gâu gâu hai tiếng, ánh mắt mang theo sự âm độc rất lớn, đỡ lấy Diệp Cô Thành nhanh chóng theo đại quân rút lui về đại bản doanh.
Trần Đại thống lĩnh sớm đã mang theo người ngựa lui ra rất xa. Đối với lão ta mà nói, mặc dù lão ta bị Vương Nhậm Chi phải đến đây giúp đỡ Diệp Cô Thành, nhưng đội quân ở tiền tuyến thất bại, thuỷ chung là do Diệp Cô Thành quyết định sai lầm mà ra, lão ta sao lại muốn chỉ vì sai lầm của Diệp Cô Thành mà khiến cho huynh đệ mình nguy hiểm chứ? Sau mấy lần chống cự tượng trưng, mắt thấy đại thế đã mất, trước tiên đưa người trở về rút lui. Thời điểm quay mắt lại nhìn thấy cảnh tượng này của Hàn Tam Thiên và Diệp Cô Thành, lão ta nhướng mày, nhếch miệng lên cười lạnh, quay người rời đi.