Ánh sáng phía bên trong tháp cũng không được đầy đủ, mặc dù bốn phía đều có cửa sổ, nhưng ba cái đã bị che lại, chỉ còn duy nhất một cái cửa sổ truyền được ánh sáng.
Quay mắt nhìn lại, một cái bóng đen đang đứng ở nơi đó, dường như ánh sáng đã bị hắn ta che chắn hết, trong bóng tối hắn ta có vẻ rất lạnh lùng và tràn ngập sát khí.
"Các ngươi đến đây."
Khóe miệng bóng đen giương lên, nếu như không phải có ánh sáng phản chiếu lại từ trên răng, chỉ sợ là cũng không thấy rõ rằng hắn ta đang cười.
Nhưng trong giây lát bỗng nhiên hắn ta biến mất, đến khi nhìn lại, Hàn Tam Thiên chỉ cảm thấy trên đỉnh đầu có cơn gió lạnh lẽo, một cỗ sức mạnh màu đen đột nhiên đánh úp về phía anh.
"Vô tướng thần công!"
Khẽ quát một tiếng, Hàn Tam Thiên vận dụng sức mạnh, trực tiếp thúc dục vô tướng thần công để chống đỡ.
"Cái gì?"
Gần như cùng lúc ấy, ngay khi Hàn Tam Thiên vừa phóng thích ra vô tướng thần công, đối phương thế mà cũng sử dụng thủ đoạn giống như vậy, y đúc vô tướng thần công.
"Am!"
Một tiếng nổ lớn, đột nhiên hai cỗ năng lượng va vào nhau, phát ra tiếng nổ mạnh.
"Người này thế mà cũng biết vô tướng thần công?"
Hàn Tam Thiên phải lui về phía sau mấy bước, không thể tin được nhìn bóng đen đang lui đến trong góc.
"Không đúng, không đúng."
Bỗng nhiên Hàn Tam Thiên tỉnh ra, anh rất sợ hãi, bởi vì vừa nãy anh cũng nhớ đến, chính đòn tấn công đầu tiên của mình, thế nhưng cũng là thiên âm thuật mà anh vô cùng quen thuộc.
"Đi chết đi."
Bóng đen lại cười dữ tợn, kéo một cái vũ khí rất lớn trong tay rồi đột nhiên nhảy lên không trung.
Nhờ có ánh sáng bên ngoài cửa sổ, lúc này Hàn Tam Thiên mới nhìn thấy rõ bóng dáng trước mặt, cũng càng thấy rõ được món vũ khí to lớn kia, ngay lập tức anh cảm thấy vô cùng hoảng sợ.
Bởi vì món vũ khí rất to lớn ấy, thế mà lại là thứ Hàn Tam Thiên rất quen thuộc, chính là búa Bàn Cổ.
Mà bóng người ở trước mắt anh, rõ ràng chính là Hàn Tam Thiên!
Ảo ảnh sao?
Kia chính là mình?
Hàn Tam Thiên vô cùng kinh ngạc, bối rối ngăn cản một đòn, dưới tình huống vẫn chưa chuẩn bị đầy đủ, ngay lập tức chiếc búa lớn màu vàng trực tiếp đánh trúng Hàn Tam Thiên.
Ngay lập tức cả cơ thể Hàn Tam Thiên giống như là con diều bị cắt đứt dây vậy, bay ngược về phía sau mấy chục bước, cuối cùng nện thật mạnh lên vách tường, ngay lập tức vách tường nứt ra, thậm chí những vết nứt còn kéo dài mấy mét.
"Đau quá!"
Gương mặt Hàn Tam Thiên vặn vẹo, cả người đau đến mức nhe rằng trợn mắt, lúc chiếc búa lớn màu vàng kia đánh lên người anh, cả cơ thể anh giống như là đυ.ng thật mạnh vào một tòa núi lớn vậy.
Ngoài ra thứ khiến Hàn Tam Thiên không tưởng tượng nổi chính là, bụng của Hàn Tam Thiên lúc này, máu tươi đã thấm ra ngoài quần áo của anh, chậm rãi chảy ra bên ngoài.
"Cái gì?"
Hàn Tam Thiên không thể tin được mà mở to mắt.
Tuy rằng vừa rồi anh đúng là có chút không tập trung, nhưng mà trong cơ thể có sự bảo vệ của Bất diệt huyền khải, Bất diệt huyền khải và Hàn Tam Thiên đã cùng nhau trải qua những trận chiến lớn và thử thách, đối với sự phòng ngự của Bất diệt huyền khải, Hàn Tam Thiên đúng là rất an tâm.
Dù sao, đây cũng là bộ giáp phòng ngự mà rất nhiều người cũng không thể nào phá vỡ được.
Nhưng hôm nay, nó lại không có tác dụng!
Hàn Tam Thiên không thể tin được mà mở ra quần áo của chính mình, đôi mắt tràn đầy hoảng sợ, lúc này phần bụng của Bất diệt huyền khải, thế mà đã hơi hơi có một cái lỗ hổng.
"Sao điều này có thể xảy ra được chứ?"
Hàn Tam Thiên không thể tưởng tượng được.
Bất diệt huyền khải chính là bộ giáp của Bàn Cổ, nó là một trong những thứ cứng rắn nhất thế gian, ngoại trừ búa Bàn Cổ ra, sao nó có thể bị những thứ khác đánh nát được chứ.
"Hay là, kia thật sự là búa Bàn Cổ? Vậy anh ta cũng có một cái búa Bàn Cổ? Vậy thứ trong tay mình là gì?"
Hàn Tam Thiên nhìn chiếc búa lớn trong tay bóng đen, khó có thể tin được.
"Của ngươi ư, đương nhiên chỉ là thứ rác rưởi mà thôi, thứ trong tay ta mới là búa Bàn Cổ, mà ta, mới là Hàn Tam Thiên thật, ngươi. Chẳng qua là cái bóng làm phản của ta mà thôi."
Bóng đen lạnh giọng nói.
Lúc này Hàn Tam Thiên mới chú ý đến, giọng nói của hắn ta, thế mà lại giống mình như đúc.
"Tôi là cái bóng của anh?"
Hàn Tam Thiên sửng sốt.
"Vậy chẳng lẽ ngươi cho rằng ngươi xứng là bản thể của ta hay sao? Ngươi không xứng làm ta, ta mới là ta, chịu chết đi."
Bóng đen mạnh mẽ quát lớn, sau đó bay thẳng phóng về phía Hàn Tam Thiên.
Hàn Tam Thiên có chút mê man, ngay từ ban đầu, anh thật sự cho rằng kia cũng chỉ là một cái ảo ảnh mà thôi, nhưng mà bây giờ, anh cũng không nghĩ như vậy nữa.
Bởi vì mặc dù ảo ảnh có thể sao chép lại tất cả mọi thứ về mình, nhưng cũng có những thứ hắn ta sẽ mãi mãi không có cách nào có thể sao chép được nó.
Đây chính là búa Bàn Cổ đấy, dựa vào cái gì mà hắn ta có thể sao chép được chứ?
Sao hắn ta có thể sao chép nó được?
Chẳng lẽ, mình thật sự chính là cái bóng của hắn ta sao?
"Am!"
Bỗng nhiên, ngay trong nháy mắt anh bối rối ấy, thế mà bóng đen lại đánh úp lại, một chiếc búa lớn lao đến, ngay vào lúc nó sắp tới trước mặt Hàn Tam Thiên, đôi mắt tràn ngập sự mê man kia của Hàn Tam Thiên, đột nhiên lại sáng lên.
Anh mạnh mẽ xoay người một cái, vội vàng tránh khỏi một đòn chí mạng ấy, Hàn Tam Thiên lạnh lùng hít một hơi rồi nói:
"Cho dù tôi là cái bóng của anh, thì sao chứ?"
"Kẻ còn sống rời khỏi nơi này, chỉ có thể là ta!"
Bóng đen quát lớn, Hàn Tam Thiên lấy ra chiếc búa Bàn Cổ của mình, vận dụng sức mạnh, ngay lập tức toàn thân anh phát ra ánh sáng mạnh mẽ!
Ngay sau đó, đột nhiên Hàn Tam Thiên tăng tốc vọt qua.
Hai người giao chiến trong nháy mắt, ngươi tới ta đi, sức mạnh tiết ra khắp nơi, điên cuồng nổ mạnh!
Thực lực của hai người dường như giống nhau như đúc, bởi vậy một khi giao thủ, hoàn toàn là thiên lôi đánh địa hỏa, ai cũng không làm gì được ai, cũng không ai gϊếŧ được ai.
Mấy canh giờ sau, đột nhiên Hàn Tam Thiên cười dữ tợn:
"Mày quả đúng là giống tạo như đúc, bất kể là vũ khí, công pháp, thậm chí là cả sức mạnh và tu vi cũng không kém một chút nào. Nhưng mà, mày vẫn thua, mày có biết giữa mày và tao, mày còn kém cái gì hay không?"
- -----------------