"Đây...Đây...Sao có thể chứ? Ngươi...Ngươi nhìn thấy ta?" Giữa không trung, lúc này có một giọng nói vô cùng kinh ngạc vang lên.
"Vậy có gì khó lắm sao?" Hàn Tam Thiên hơi mỉm cười.
"Khó?" Giọng nói trong không trung bật cười: “Ngươi có biết người trước ngươi, tốn bao nhiều thời gian mới có thể nhìn thấy ta không?”
“Một tỷ bảy trăm triệu sáu nghìn năm!!”
Một tỷ bảy trăm triệu sáu nghìn năm?
Nghe thấy con số này, Hàn Tam Thiên lập tức nhắn mày lại.
Đây là khái niệm gì? Cho dù một năm chỉ là dùng để đếm một cách tùy tiện, một giây là một năm, cũng có thể tính gần tám mươi năm! Sau khi Hàn Tam Thiên khϊếp sợ, lại im lặng cảm thấy đồng tình với người trước, tốn đến một tỷ bảy trăm triệu sáu nghìn năm.
Nhìn thấy biểu cảm của Hàn Tam Thiên, giữa không trung hừ lạnh một tiếng: "Ngươi cần gì khinh thường hắn như thế, tuy rằng hắn cũng là một trong đám người vô dụng kia, nhưng phải thừa nhận rằng hắn là người nhanh nhất trong đám vô dụng kia mà ta từng gặp."
Hàn Tam Thiên nghe thấy thế thì cười khinh thường, tuy rằng anh muốn mắng người khác là đồ vô dụng, nhưng người tốn nhiều thời gian như vậy mắc kẹt ở đây, xác thật cũng không thông minh gì cả: “Mày đây là đang coi trọng tao sao? Nói cho cùng thì chẳng qua tao chỉ dùng một giờ mà thôi, tao có mạnh như vậy không?"
“Một giờ? Từ lúc ngươi tiến vào cho đến bây giờ, đã gần một năm, thật không biết ngươi lấy sự tự tin đó từ đâu ra, quả thật ngươi có thể đắc ý, bởi vì ngươi thực sự là người nhanh nhất. Trong không trung lạnh lùng nói.
"Tao hôn mê gần một năm rồi sao?" Hàn Tam Thiên không thể tin được nói.
“Không sai.”
Cần thận ngẫm lại, lúc trước khi tiến vào, cỏ màu xanh lục, bây giờ cỏ đã màu vàng rồi, giống như thực sự đã trải qua thời khắc giao chuyển giữa mùa xuân và mùa thu, Hàn Tam Thiên lập tức kinh hãi, chết tiệt, vậy không phải anh đã bỏ lỡ đại hội luận võ sao?
"Tao muốn đi ra ngoài!" Hàn Tam Thiên gấp gáp nói.
Bỗng nhiên giọng nói trong không trung bật cười: “Đi ra ngoài? Người trước ngươi dùng một tỷ bảy trăm triệu sáu nghìn năm để nhìn thấy ta, sau đó tốn sáu tỷ bảy trăm triệu năm để rời khỏi nơi này, người nghĩ sao? Dễ như vậy à?"
“Tuy nhiên, ta rất có hứng thú với ngươi, dù sao ngươi cũng hiếu thắng hơn nhiều so với tên vô dụng kia! Hơn nữa, ngươi vậy mà lại có được Rìu Bàn Cổ và Bất Diệt Huyền Khải, ngược lại ta muốn xem thử, cuối cùng ngươi là người được chọn hay chỉ là hữu danh vô thực.” Tiếng nói vừa dứt.
Bỗng nhiên trên bầu trời hiện lên một luồng ánh sáng, ngay sau đó nó bay thắng vào giữa lông mày của Hàn Tam Thiên.
Hàn Tam Thiên lập tức kinh hãi, cảnh giác nhìn vào giữa không trung: “Mày đã làm gì tao?"
“Cần gì căng thẳng như vậy chứ? Ngươi hẳn là nên vui vẻ mới phải, đây là Ngũ Hành Thần Thạch, ở trong thế giới của ta, người thắng trong trò chơi đều có thể được thưởng, đây là điều ngươi xứng đáng nhận được." Trong không trung cười nhẹ nói.
Tiếng nói vừa dứt, thế giới lại đột nhiên thay đổi lần nữa.
Hàn Tam Thiên vẫn sống trong một thế giới nguyên thủy, đại thụ xanh tươi ngút trời, trời xanh không một gợn mây, bãi cỏ xanh mướt, đủ loại hoa cỏ lạ mắt, xen lẫn vài cây nấm to lớn đầy màu sắc.
Trên thảo nguyên xa xôi, các loài thú khổng lồ đang đi từ từ mà Hàn Tam Thiên chưa từng gặp.
“Tam Thiên, nơi này linh khí rất dồi dào." Lúc này Lân Long nói.
Hàn Tam Thiên cũng gật đầu, nơi này quả thực linh khí dồi dào, là một nơi tốt để tu luyện, nếu ở nơi này một năm rưỡi, tu vi có thể tăng lên không ít.
"Ha ha, nếu là người của Thế giới Bát Phương, biết có một nơi tu luyện như thế này, phỏng chừng sẽ bóp đầu đến mức vỡ ra mất. Thật không ngờ, chỉ là một quyển thiên thư lại có thể có *biệt ngoại động thiên như vậy." Hàn Tam Thiên cười khổ nói.
*Biệt ngoại động thiên: một thế giới khác trong động, miêu tả phong cảnh kỳ dị, hấp dẫn.
“Tam Thiên, nó chính là thiên thư Bát Hoang, có gì đó rất kỳ lạ.” Nói đến đây, ánh mắt của Lân Long rất phức tạp.
Là một thần vật cao cấp sinh ra và lớn lên cùng với Thế giới Bát Phương, nó giống như tiểu huynh đệ của Thế giới Bát Phương, Thế giới Bát Phương là một thế giới, làm huynh đệ với nó, tự nhiên cũng có thể tạo ra thế giới của riêng mình, điều này cũng không có gì lạ.
“Đúng rồi, vừa rồi nó nói ngũ hành thần thạch là cái gì?" Hàn Tam Thiên nói.
Lân Long lắc đầu: “Đồ của nó, ta cũng không rõ lắm. Không ai biết về nó, cũng không ai biết nó có chức năng và bản lĩnh gì, những người nhìn thấy nó đều đã chết, truyền thuyết duy nhất được lưu truyền đó là nó ghi lại tên của tất cả chân thần của Thế giới Bát Phương."
Hàn Tam Thiên đột nhiên bắt đầu hứng thú: "Vậy xem ra, tao sẽ là người đầu tiên biết được bí mật của nó và còn sống sót rời khỏi đây."
Lân Long khó hiểu nhìn thoáng qua Hàn Tam Thiên: “Thật không biết người lấy sự tự tin từ đâu ra, đây là thiên thư Bát Hoang, vừa rồi ngươi không nghe nó nói sao? Người khác tốn vài tỷ năm mới có thể ra khỏi nơi này.”
“Mày cũng không nghe nó nói sao? Những tên đó đều là đồ vô dụng, tao là người duy nhất chưa đến một năm đã nhìn thấy sự tồn tại của nó." Hàn Tam Thiên tự tin nói.
Từ trước đến nay Hàn Tam Thiên không phải là người quá tự cao, cũng chưa bao giờ khoác lác, nhưng lần này anh lại rất tự tin bởi vì rất rõ ràng là khoảng cách giữa Hàn Tam Thiên và những người trước đó thật sự quá lớn.
Một người chỉ dùng chưa đến một năm, một người nhanh nhất lại dùng hơn một tỷ năm, khoảng cách này đã quá rõ ràng.
Hơn nữa, Hàn Tam Thiên bất kể như thế nào cũng nhất định phải rời khỏi nơi này.
Lân Long cũng gật đầu, nó không có cách nào phản bác lời nói này: “Vậy bây giờ làm sao đây?”
Hàn Tam Thiên ngước mắt nhìn về phía xa: “Tao cũng không biết, đi xem thử trước."
Nói xong, Hàn Tam Thiên theo cảm giác của bản thân, đi thẳng về phía trước, trên thảo nguyên xa xa có một cái l*иg, rừng cây rậm rạp khác thường, vô cùng khác biệt với những cây đại thụ cao ngút trời ở đây.
Vài phút sau, Hàn Tam Thiên đi vào nơi rừng cây thấp bé này.
Càng đi vào trong, ánh sáng càng tối dần, cây cối xung quanh cũng dần bị thay thế bằng rừng trúc xanh thẳm, trên mặt đất tràn đầy lá trúc vàng rụng, người đi trên mặt đất phát ra tiếng xào xạc.
Dọc đường đi, gần như đã tối như ban đêm, gió nhẹ thổi qua giữa rừng trúc.
Giữa rừng trúc, có mười mấy gò đất cao chót vót nối tiếp nhau, lúc này rừng trúc nhẹ lay động, có chút ánh mặt trời chiếu vào, Hàn Tam Thiên mới phát hiện ra mười mấy gò đất này, vậy mà lại là phần mộ trong rừng trúc.
Hàn Tam Thiên nhắn mày lại, nơi này sao lại có phần mộ?
Mang theo sự tò mò này, Hàn Tam Thiên đi tới phần mộ trước mặt, có khoảng chục phần mộ tùy ý chồng chất lên nhau, vô cùng đơn giản, mặc dù có trên phần mộ đã bị lá trúc che đi, nhưng chúng vẫn mọc cao mấy mét.
Các phần mộ cơ bản đều giống nhau, điểm khác duy nhất có thể là tấm bia gỗ khắc chữ trước phần mộ.
"Lăng mộ của Trình Vĩnh Thế."
“Lăng mộ của Lương Hàn.”
Hàn Tam Thiên tùy ý đọc vài cái tên trên mộ, sau đó nhắn mày lại: “Nơi này sao lại có nhiều phần mộ như vậy?"
Nhưng lúc này, giọng nói của Lân Long vang lên, tràn đây sự gượng gạo và thở dài: “Hàn Tam Thiên, chúng ta có thể sẽ rất thê thảm, hóa ra những người vô dụng đó, lại. Lại là bọn họ.”
“Nếu bọn họ đều là đồ vô dụng thì chúng ta..."
Nói đến đây, Lân Long ngừng nói, không có cách nào nói thêm gì nữa.
- -----------------