*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Để có thể khiến Tô Nghênh Hạ từ bỏ ý nghĩ tới thế
giới thứ hai trong đầu, Dực lão nói cho cô biết rất
nhiều nguy hiểm về thế giới thứ hai, nhưng Tô
Nghênh Hạ lại không dao động chút nào, chỉ một
câu đã khiến Dực lão á khẩu không trả lời được.
"Nếu như ông chưa từng tới thế giới thứ hai, cũng
không ai có thể trở về từ thế giới thứ hai, làm sao
ông biết được những nguy hiểm đó? Là suy đoán,
hay là bịa đặt?" Tô Nghênh Hạ thản nhiên nói.
Dực lão trực tiếp bị hỏi tới bối rối.
Nguy hiểm của thế giới thứ hai là đánh giá của
ông ta, mà căn cứ để đánh giá là những người đi
qua thế giới thứ hai kia không trở về nữa.
Nhưng rốt cuộc bọn họ là vì nguy hiểm mà chết,
hay là vì căn bản không tìm được đường hầm
không gian ở thế giới thứ hai để trở về, chuyện
này thì không biết.
"Nếu là suy đoán, vậy tất cả những lời ông nói đều
không thành lập, hơn nữa nếu thật sự nguy hiểm,
tôi càng phải đi." Thái đọ Tô Nghênh Hạ kiên định
nói.
"Tại sao?" Dực lão khó hiểu hỏi, Hàn Niệm còn
cần chăm sóc, nếu cô đi, Hàn Niệm sẽ thế nào?
"Tôi và anh ấy, cho dù chết, cũng phải chết cạnh
nhau." Tô Nghênh Hạ nói.
Dực lão nặng nề hít một hơi, Tô Nghênh Hạ có thể
nói ra những lời này đã cho thấy thái độ của cô
kiên định cỡ nảo.
"Nhưng Niệm nhi còn nhỏ, chẳng lẽ cô định mặc
kệ nó sao?" Dực lão nắm lấy tia hi vọng cuối cùng,
mong có thể dùng Hàn Niệm làm bận tâm, khiến
Tô Nghênh Hạ từ bỏ.
Nhưng trong lòng Tô Nghênh Hạ đã quyết định rồi,
không chỉ cô muốn đi, hơn nữa còn phải dẫn Hàn
Niệm đi cùng. Cô sẽ không để Hàn Niệm rơi vào
tình huống không người chăm sóc.
"Tôi sẽ dẫn Niệm nhị đi theo." Tô Nghênh Hạ nói.
"Con bé còn nhỏ như vậy, thế giới thứ hai lại nguy
hiểm, nó không thể đối mặt, chẳng lẽ cô muốn vì
con bé không có quyền lựa chọn mà hại nó?" Vẻ
mặt Dực lão nóng nảy nói.
Tô Nghênh Hạ dịu dàng sờ đầu Hàn Niệm, hỏi:
"Niệm nhi, con sợ không?”
Hàn Niệm ngắng cao đầu, dáng vẻ không sợ hãi,
nói: "Vì tìm cha, Niệm nhi không sợ."
Tô Nghênh Hạ nhìn Dục lão, nói: "Đây chính là
thái độ của hai mẹ con tôi, không ai có thể ngăn
cản chúng tôi."
"Haiz." Dực lão buộc phải thở dài. Muốn giữ Tô
Nghênh Hạ lại, hiện tại xem ra gần như là một
chuyện không thể nào, nhưng thế giới thứ hai, cô
dựa vào đâu mà có hễ đi chứ?
"Ông không cần suy nghĩ, ông không cản được tôi,
cả Thiên Khải cũng không cản được tôi." Tô
Nghênh Hạ nói.
Dực lão nghe được sự bá đạo coi thường cả
Thiên Khải từ trong lời nói này. Cho dù là Hàn Tam
Thiên cũng không có tư cách và thực lực nói vậy,
Tô Nghênh Hạ dụa vào cái gì chứ?
"Nghênh Hạ, trên người cô đã xảy ra chuyện gì, tại
sao cả Hà Thanh Phong cũng không phải đối thủ
của cô?" Dực lão nặng nề hỏi, đây là vấn đề ông
đã muốn hỏi từ lâu. Dù sao trước kia Tô Nghênh
Hạ chỉ là một người bình thường mà thôi, làm sao
cô có thể trong thời gian ngắn trở nên lợi hại như
vậy chứ?
"Có vài chuyện, hiện tại tôi cũng không biết, trong
đầu tôi có vài ký ức viễn cổ đang ngủ say, bây giờ - -----------------