*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
"Ngươi có tư cách nói chuyện à?" Trần Yên Nhiên
lạnh lùng mắng Hàn Tam Thiên.
Nàng rất rõ ràng Trần Thiết Tân khó chịu về
chuyện Hoàng Kiêu Dũng phá cảnh, mà Hàn Tam
Thiên còn cố ý kích Trần Thiết Tân đi tìm Hoàng
Kiêu Dũng gây phiền phức. Đó không phải là khiến
Trần Thiết Tân khó chịu hay sao?
Hàn Tam Thiên bất đắc dĩ khoát tay, nói: "Chỉ là tôi
cho rằng anh cô muốn báo thù cho cô thôi mà.
Nhìn có vẻ anh ta không đám, coi như tôi chưa nói
gì đi."
Trần Thiết Tân đột nhiên xoay người, mặt đầy sát
ý đưa tay bóp cổ Hàn Tam Thiên, cặp mắt đỏ ngầu
nói: "Hàn Tam Thiên, ngươi có tin ta sẽ gϊếŧ ngươi
hay không?”
Hàn Tam Thiên vẫn mang vẻ dủng dung, ngay cả
Hoàng Kiêu Dũng cũng không dám gϊếŧ người
trước mặt mọi người, huống hồ là Trần Thiết Tân.
Hơn nữa nếu Trần Thiết Tân dám có sát ý với anh
thật, Hàn Tam Thiên có thể chấm dút tính mạng
Trần Thiết Tân nhanh hơn.
Mặc dù bây giờ Hàn Tam Thiên trúng độc của rắn
ngọc mắt đỏ, thực lực không bằng thời kỳ đỉnh
cao, nhưng đối phó với kẻ yếu nhị đăng cảnh như
Trần Thiết Tân vẫn không có vấn đề gì.
"Trần Thiết Tân, anh cũng chỉ có gan dữ với tôi
thôi, không cảm thấy đáng buồn lắm à? Hơn nữa
anh dám gϊếŧ tôi, dám ra tay trước mặt nhiều
người như vậy?” Hàn Tam Thiên lạnh nhạt nói.
Trần Thiết Tân tức giận không kìm được, nhưng
cuối cùng hắn vẫn buông lỏng thả Hàn Tam Thiên
ra.
Gϊếŧ người trước mặt mọi người là hành động dẫn
lửa thiêu thân, hắn không dám phá hủy tiền đồ của
mình chỉ vì kích động nhất thời.
Lúc này Trần Yên Nhiên lại lộ ra sát ý. Vốn nàng
muốn lợi dụng đại hội sẵn thú để chấm dút tính
mạng của Hàn Tam Thiên, bây giò ý nghĩ về
phương diện này của nàng càng thêm kiên định.
Không lâu sau, Hoàng Hầu Dật xuất hiện.
Thân là thành chủ thành Long Vân, chuyện lón
như đại hội sẵn thú đương nhiên là cần ông ta tới
phát hiệu lệnh.
"Chắc hẳn các vị đã đợi lâu, ta cũng không nói
nhảm nhiều nữa, hy vọng các vị hôm nay đều có
thể thắng lợi trở về. Xuất phát đi."
Nói xong câu này, đám người bắt đầu lao đi, mỗi
một người đều muốn chiếm được tiên cơ. Dù sao
dị thú ở vòng ngoài dãy núi Long Nham cũng
không còn nhiều, nếu đi trễ, sợ rằng ngay cả bóng
dáng dị thú cũng không thấy được.
Trần Thiết Tân cũng ở trong đám người này. Lúc
này hẳn cũng không có cảm giác cao ngạo như lúc
ở trước mặt Hàn Tam Thiên mà giống như một kẻ
ăn mày đang cực kỳ đói, trông thấy bánh bao ở
phía xa, hận không thể lấy tính mạng ra tranh cướp.
Có điều Trần Yên Nhiên cũng không vội, bởi vì suy
nghĩ của nàng không đặt trên chuyện săn thú, mà
là tìm cơ hội gϊếŧ chết Hàn Tam Thiên.
Hoàng Kiêu Dũng là cao thủ tứ đăng cảnh, hắn ta
cũng không vội vàng. Bởi vì phần lớn số người
cũng chỉ có thể tìm dị thú ở bên ngoài dãy núi
Long Nham, nhưng hắn ta lại có thực lực tiến vào
sâu hơn một tằng, bớt được rất nhiều đối thủ cạnh
tranh, vội vàng nhất thời cũng chẳng có ích gì.
"Trần Yên Nhiên, lẽ nào mới bắt đầu mà ngươi đã
từ bỏ rồi à2" Hoàng Kiêu Dũng lại đi tới gần Trần
Yên Nhiên. Có thể thấy oán niệm của hắn ta đối
với chuyện này rất lớn, nếu không cũng chẳng
- -----------------