*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
"Anh đã từng là một kẻ mà ngay cả người giúp việc
trong nhà cũng có thể cười nhạo và bắt nạt được,
thậm chí Nam Cung Thiên Thu còn xúi giục Hàn Quân
đánh anh. Ở trong mắt bà ta, anh hoàn toàn không
phải là người nhà họ Hàn." Hàn Tam Thiên tiếp tục nói.
Nghe xong những lời này, Tô Nghênh Hạ đau lòng
đến mức không thể thở nổi. Cô không tưởng tượng
nổi khi Hàn Tam Thiên còn nhỏ, rốt cuộc đã phải chịu
đựng đau khổ đến như thế nào.
Đều là người nhà họ Hàn, sự đãi ngộ của anh và Hàn
Quân khi ở nhà là khác nhau một tròi một vực, chẳng
trách anh lại hận Nam Cung Thiên Thu đến như vậy.
Chuyện này nếu đổi thành Tô Nghênh Hạ, cô cũng sẽ
không bao giờ tha thứ cho Nam Cung Thiên Thu.
"Em từng hỏi anh, khi bị Tưởng Lam đánh chửi có
cảm thấy tủi thân hay không, bây giò em đã hiểu được
vì sao lúc ấy anh lại nói không chưa. Bởi vì anh đã
phải chịu nỗi đau còn lớn hơn như thế nữa rồi, những
nhục nhã mà Tưởng Lam mang lại còn không đáng là
một cọng lông.” Hàn Tam Thiên nói.
Tô Nghênh Hạ nắm chặt lấy bàn tay Hàn Tam Thiên,
nói: "Tam Thiên, em có thể đi vào trong để xem không?"
Hàn Tam Thiên cười cười, nói: "Dương nhiên là được
rồi, đây là nhà của chồng em, cũng chính là nhà của em."
Nói xong, Hàn Tam Thiên kéo Tô Nghênh Hạ đi vào
phòng.
Trong phòng vô cùng sơ sài. Bởi vì trong thời gian dài
nhà họ Hàn không ai vào đây, đồ dùng cũ nát trong
nhà đã bị phủ một lớp bụi thật dày, trong góc tường
thậm chí còn có mạng nhện.
Tô Nghênh Hạ là một người vô cùng sợ côn trùng.
Trước kia nếu để cho cô nhìn thấy cảnh này, nhất định
cô sẽ vô cùng bài xích, nhưng mà bây giò, chẳng
những cô không sợ hãi, ngược lại còn muốn tự mình
quét dọn thật sạch sẽ.
Bởi vì nơi này là nhà của Hàn Tam Thiên, cũng chính
là nhà của cô.
Chân chiếc giường kiểu cũ đã rung lên kẽo kẹt, Tô
Nghênh Hạ cũng không ghét bỏ bụi bặm ở trên
giường mà ngồi lên, đong đưa hai chân, nói với Hàn
Tam Thiên: "Đêm nay chúng ta có thê ở lại nơi này không?"
"Đương nhiên là có thể, đổi một căn phòng khác, anh
cũng không quen." Hàn Tam Thiên cười nói.
"Để em quét dọn lại nơi này đã, em muốn nhà chúng
ta phải thật sạch sẽ." Tô Nghênh Hạ nói.
Nói là làm luôn. Tô Nghênh Hạ bê tới một chậu nước,
cằm khăn lau bắt đầu quét dọn vệ sinh. Đương nhiên
Hàn Tam Thiên cũng không có rảnh rỗi mà cùng nhau
làm việc.
"Những lời này là có ý gì?" Tô Nghênh Hạ đang lau
đầu giường, nhìn thấy câu nói đầy lòng tin của Hàn
Tam Thiên năm ấy, tò mò hỏi.
"Lão tử nhân gian không chỗ đứng, cằm một bình
rượu làm chủ Hoành Son, có nghĩa là thế giới không
có chỗ cho anh, vậy thì anh sẽ làm chủ thế giới." Hàn
Tam Thiên giải thích nói.
Tô Nghênh Hạ hiểu ra, đây chính là suy nghĩ từ nhỏ
của Hàn Tam Thiên, mà anh bây giờ, cũng đã thành
công rồi.
Sau khi dọn dẹp xong, Tô Nghênh Hạ mệt đến mức
mồ hôi đầy người.
Đột nhiên Hàn Tam Thiên nghĩ đến một việc, nói với
Tô Nghênh Hạ: "Em có muốn xem trước kia anh tắm
rửa như thế nào không?"
"Đương nhiên là muốn." Tô Nghênh Hạ không do dự
nói. Tất cả quá khứ của Hàn Tam Thiên, cô đều muốn
được tự mình nêm thử một lần, bởi vì chỉ có như vậy,
cô mới cảm thấy mình có thể càng thêm hiểu Hàn Tam Thiên hơn. - -----------------