Lúc Tô Nghênh Hạ quay lại phòng của mình, đúng lúc Hàn Tam Thiên vừa húp xong ngụm nước cuối cùng trong cốc mỳ, đang chuẩn bị đứng dậy vứt cốc mỹ đi thì Tô Nghênh Hạ đứng chắn trước mặt.
"Để em vứt giúp anh."
Hàn Tam Thiên còn chưa kịp phản ứng lại, Tô Nghênh Hạ đã cướp ly mi đi rồi.
Nhìn thấy vẻ mặt nhăn nhó của cô, anh cười nói:
"Có chuyện gi muốn nói với anh sao?"
Tô Nghênh Hạ củi đầu, hai trăm ngàn tệ kia của Tưởng Lam, cô không thể nào đến công ty lấy được, tuy là người nhà họ Tô, thậm chí bà cụ cũng cho rằng cô đã ở trung gian kiếm lời bỏ tiền vào túi riêng mới có thể đổi xe, nhưng cô sẽ không làm loại chuyện như vậy.
Cho nên lúc đồng ý với Tuong Lam, Tô Nghênh Hạ cũng đã nghĩ xong rồi, chỉ có thể tim vay Hàn Tam Thiên mà thôi.
"Đêm nay anh ngủ trên giường đi, em muốn ngủ dưới đất."
Tõ Nghênh Hạ nói.
Hàn Tam Thiên cười khổ nhìn Tô Nghênh Hạ, nói:
"Có điều gì muốn nói thi nói thẳng đi."
Đây là lần đầu tiên trong ba năm, Tô Nghênh Hạ mở miệng nói đến chuyện tiền nong với Hàn Tam Thiên, cô không biết phải làm thể nào mới có thể nói ra miệng, cổ họng cô giống như bị một tảng đá lấp kin rồi vậy.
"Có phải chuyện hai trăm ngàn tệ không?"
Thấy Tô Nghênh Hạ nói không nên lời, Hàn Tam Thiên dứt khoát nói giúp cô.
"Anh yên tâm, hai trăm ngàn tệ này em nhất định sẽ trả lại cho anh."
Tô Nghênh Hạ nói xong, cảm thấy còn chưa đủ chân thành, nói tiếp:
"Nếu như anh không tin lời em nói, em có thể viết giấy vay nợ cho anh, em lấy nhân cách của mình ra bảo đảm."
Hàn Tam Thiên không nhịn được nở nụ cười.
Tô Nghênh Hạ không biết anh đang cười cái gì, nghi ngờ nói:
"Anh cười cải gi, có phải anh định không cho em vay tiền hay không?"
Hàn Tam Thiên thở một hơi dài, nhìn Tô Nghênh Hạ bằng ảnh mắt trản
ngập sự cưng chiều, nói:
"Tiền của
còn không phải là của em sao, đừng
hai trăm ngàn
tệ, cho dù là hai...Khụ khụ, chuyện ấy, anh chắc chắn sẽ đưa nó cho
em, sao lại nói là vay được chứ."
Suýt nữa là Hàn Tam Thiên đã thốt ra hai mươi triệu, may mà thu lại kịp, nếu không thì không biết nên giải thích với Tô Nghênh Hạ như thế nào.
"Không được, phải viết giấy vay nợ."
Tô Nghênh Hạ lấy giấy bút ra, nghiêm túc viết số tiền vay và ngày tháng, sau đó ký tên minh vào.
Lúc cô đưa giấy cho Hàn Tam Thiên, anh giơ tay lên cầm lấy, có chút không nói nên lời. Nhưng anh cũng biết, Tô Nghênh Hạ là một con người rất bướng binh, nếu không thì cô lấy ra hai trăm ngàn tệ tử trong công ty là một việc vô cùng đơn giản,
"Được, ngày mai anh sẽ đi lấy tiền cho em."
Hàn Tam Thiên nói.
"Vậy anh có ngủ trên giường không? Hôm nay em cho anh một cơ hội đấy."
Nội tâm Tô Nghênh Hạ tràn ngập ý cười hỏi.
Hàn Tam Thiên ho nhẹ hai tiếng, hỏi:
"Trên giường có em không?"
Trong phòng khách, Hàn Tam Thiên đang cuộn người lại trên ghế số pha, nghĩ thầm, tốc độ trở mặt của người phụ nữ này thật là quá nhanh, rõ ràng còn đang nói đến chuyện ngủ trên giường, sao cuối cùng anh lại sống dựa vào ghế sô pha rồi.
Đúng là, phụ nữ là hổ cái.
Ngày hôm sau, sau khi Hàn Tam Thiên đưa Tô Nghênh Hạ đến công ty xong, đi một chuyển đến ngân hàng.
Vất vả xếp hàng, rốt cuộc đến lượt thi lại được báo cho biết muốn rút hai trăm ngàn tệ tiền mặt phải hẹn trước, cô gái ngồi trong quầy nhìn thẻ trong tay Hàn Tam Thiên, lắc đầu, cũng không biết là tên quê mùa nào, ngay cả quy định này cũng không biết.
"Cái thẻ này của tôi, không cần hẹn trước chứ?"
Hàn Tam Thiên nói.
Không đi thẳng vào phòng VIP, Hàn Tam Thiên đã khiêm tốn rồi, không ngờ anh lại bị một nhân viên coi thường.
"Cái thẻ này của anh chẳng lẽ còn có đặc quyền sao?"
Cô gái nhỏ cười nói, cô đến chỗ này làm cũng đã hơn nửa năm rồi, còn chưa bao giờ gặp cái thẻ nào giống như cái mà Hàn Tam Thiên đang cầm, thậm chí cô còn nghi ngờ anh đến nhầm ngân hàng.
"Cüng không phải, hay cô gọi giám đốc của các cô ra gặp tôi, có thể
đưa cho tôi một ít tiền mặt đấy."
Hàn Tam Thiên nói.
Cô gái giống như nghe một câu chuyện cười, vẻ khinh bỉ trong ảnh mắt không thèm che dấu, nói:
"Soái ca, quầy làm việc của tôi không phải là nơi để cho anh khoác lác, không có việc gì thi đừng tri hoãn tôi làm việc cho những người khác.
Nói xong, cô ta trực tiếp gọi số tiếp theo, hoàn toàn không để Hàn Tam Thiên vào mất.
Vẻ mặt Hàn Tam Thiên tràn ngập ý cười dựa vào quầy làm việc, cũng
không nhường chỗ, cũng không nói gi.
"Anh làm gì vậy, tôi nói anh không rút được tiền, anh ở lại đây có ích gì chứ?"
Cô gái không kiên nhẫn nói.
Sao lại thế này?"
Lúc này, có một người phụ nữ trung niên nhưng vẫn rất xinh đẹp đi đến, hỏi cô gái trong quầy.
"Quản lý, người này muốn rút hai trăm ngàn tệ, tôi nói với anh ta phải hẹn trước, không ngờ anh ta lại ở chỗ này không chịu đi."
Cô gái giải thích.
Quản lý liếc mắt nhìn Hàn Tam Thiên một cái, cũng coi như biết điều lịch sự nói:
"Thưa ngài, thật ngại quả, muốn rút ngoài năm mươi ngàn tệ là phải
hẹn trước rồi, nếu như anh thật sự muốn rút hai trăm ngàn tệ, có thể
quay lại vào ngày mai."
"Nếu không, chị nghĩ lại một chút đi?"
Hàn Tam Thiên giơ tắm thẻ lên, thản nhiên nói.
Cô gái kia cảm thấy hôm nay có thể mình đã gặp phải một thằng ngốc rồi, loại chuyện như thế này sao có thể nghĩ lại một chút là có thể châm chước được chủ?
Khi quản lý nhin thấy tấm thẻ trong tay Hàn Tam Thiên, trong nháy mắt đồng tử to hơn mấy lần, rung động đến nỗi không nói nên lời, giống như động đất vậy.
Vội vàng chạy từ trong quầy chạy ra, cúi đầu khom lưng nói:
"Thưa ngài thật ngại quả, công việc mà ngài cần có thể xử lý ngay trong ngày hôm nay."
Theo từ anh đổi thành ngài, vẻ mặt lại vô cùng sợ hãi, khiến cho cô gái quầy nhìn đến mơ màng luôn rồi.
Quản lý bị trúng gió rồi sao, sao lại nhanh chóng thay đổi thái độ như vậy.
"Thưa ngài, nếu như ngài trực tiếp đi đến phòng VIP thi cũng đã không xảy ra sự hiểu lầm này, chúng tôi sẽ bồi thường cho ngài, hy vọng ngài có thể thông cảm."
Quản lý khom thắt lưng, trước ngực lộ một mảnh trắng như tuyết, mang theo một khe vực sâu.
Nhin thấy Hàn Tam Thiên vẫn không nói gì, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng trên trán người quản lý, chị ta nói với cô gái trong quầy:
"Còn không nhanh ra xin lỗi ngài ấy, nếu việc này không xong, cô đừng hòng giữ được công việc này."
Đến bây giờ cô gái vẫn còn chưa hiểu đang xảy ra chuyện gì, nhưng thái độ của quản lý cũng không phải giả vờ, vội vàng nói với Hàn Tam Thiên:
"Xin lỗi ngài, tôi không phải cố ý."
Mấy người xếp hàng nhìn thấy tình huống như thể này đều có chút kinh ngạc, dù sao quản lý ở ngân hàng cũng không phải là một chức vụ thấp, không có khả năng tùy tiện khiến người ta khom người xin lỗi..
"Người trẻ tuổi này là ai vậy, xem ra rất lợi hại."
"Chắc là cậu chủ của nhà nào đó, muốn khiêm tốn đi lấy tiền, không ngờ lại bị nhân viên khinh thường."
"Đúng là không có mắt nhìn, chỉ biết nhìn đồ ăn mà thôi, cô ta nên đi khảm mất."
Rốt cuộc Hàn Tam Thiên cũng lên tiếng, nói:
"Khi nào có thể lấy tiền được?"
"Bây giờ, bây giờ có thể, mời ngài theo tôi."
Quản lý nói.
Vào trong phòng VIP, quản lý thật cẩn thận nhìn thoáng qua Hàn Tam Thiên, là một anh chàng rất đẹp trai, chắc là một cậu chủ của gia đình giàu có nào đó ở thành phố Thiên Vân.
Lúc xử lý giấy tờ, không biết quản lý vô ý hay cố ý xoay người trước mặt Hàn Tam Thiên, bộ ngực to lớn rõ ràng đang kɧıêυ ҡɧí©ɧ anh.
Thậm chí lúc đếm tiền, quản lý còn cố ý ngồi ở bên người Hàn Tam Thiên, mùi nước hoa nồng đậm cổ ý kí©ɧ ŧɧí©ɧ anh.
Sức hấp dẫn của một người phụ nữ trưởng thành đối với đàn ông mà nói, giống như là thuốc độc trí mạng vậy, nhưng đối với Hàn Tam Thiên mà nói, ngoại trừ Tô Nghênh Hạ ra, những người phụ nữ khác đều là mây bay.
Anh không quan tâm đến, ngay cả liếc mắt nhìn quản lý một cái cũng không có hứng thủ.
Rất nhanh quàn lý liền tức giận, nghĩ thầm, chàng trai này sẽ không phải là có niềm yêu thích đặc biệt gi chứ, hoàn toàn không thích phụ nữ nhi! Nếu không thứ trắng trẻo tròn tròn, phồng lên và tưng từng ngay trước mặt cậu ta như ẩn như hiện, sao lại không động lòng một chút nào được?
Hay là, cậu ta chỉ giả vờ đứng đắn mà thôi.
Sau khí thử xong, quản lý nhận ra một sự thật, bất kể chị ta có cổ tình quyến rũ, cũng không cách nào bẻ cong thành thẳng lại được.
Trong lòng quản lý tỉnh toán những gì Hàn Tam Thiên cũng không thể biết hết được, sau khi lấy tiền xong liền rời khỏi ngân hàng,
Quản lý tiền đến cửa, nhìn thấy Hàn Tam Thiên nghênh ngang lái xe đi,
lúc này mới cảm thán nói:
"Một người thanh niên tốt như thế, sao lại không thích phụ nữ được chứ, thật là đáng tiếc."
Quay trở lại ngân hàng, quản lý gọi cô gái vừa nãy vào văn phòng của
minh.
"Cô đi về trước đi, chờ thông báo."
Quản lý nói.
Guơng mặt cô gái kia trắng bệch, vất vả lắm mới có thể xin được công việc này, ngay cả nguyên nhân là gì cô cũng không biết đã bị tạm thời đình chỉ công tác.
"Quản lý, tôi đã làm gì sai sao, chẳng lẽ anh ta bảo chị tạm thời đình chỉ
công tác của tôi sao?"
Cô gái nói.
"Người như cậu ta, sao cỏ thể so đo với cô chứ, tôi tạm thời đình chỉ công tác của cô là bởi vì cách làm việc của cô, ngay cả kiến thức cơ bản nhất của ngân hàng có cũng không biết, CÔ có tu cách gi để ở lại làm việc cơ chứ."
Giọng quản lý lạnh lùng nói.
"Quản lý, tôi không hiểu."
"Không hiểu sao, được, tôi sẽ khiến cô phải phục, tấm thẻ trong tay cậu ta là thẻ độc quyền của ngân hàng chúng ta, tiền gửi ngân hàng không đến trăm triệu, thi không có tư cách có được tấm thẻ độc quyền này."
Quản lý lạnh lùng nói.
Trăm triệu!
Cô gái hoàn toàn ngốc luôn rồi.