Lý Uân nói: “Vậy thì, cuối cùng cũng có thể giao phó rồi...”
Có điều, khi nhìn về phía chiế3n trường, ánh mắt anh vẫn có vài phần nuối tiếc, đây chính là năm mươi nghìn thạch quân lương quân2 nhu, hôm nay lại bị một mồi lửa đốt sạch.
May mà quân sư tính toán tỉ mỉ, sớm tính được đ0ường hành quân bên địch, bọn họ mới có thể kịp thời ngăn lại đoàn cướp lương kia.
Lúc này 0khiến phe địch đầu rơi máu chảy, rốt cuộc cũng miễn cưỡng coi như lấy công chuộc tội, không thì an3h thật không còn mặt mũi nào đến gặp chủ công nhà mình.
Chân mày Kỳ Quan Nhượng nhíu lại thật chặt, anh ta hơi không tán thành với sự lạc quan của Lý Uân.
“Nếu không phải chủ công áp dụng biện pháp phân cất kho lương, mở thêm nhiều kho lương và tuyến đường vận chuyển lương thực, sợ là tổn thất hôm nay sẽ còn lớn hơn nữa.”
Để tiết kiệm nhân lực và thời gian, không ít chư hầu đều thích lập một kho lương thống nhất, tập trung xếp quân lương quân nhu vào đấy đặng dễ bề quản lý.
Nếu như Khương Bồng Cơ cũng lựa chọn làm vậy, lần này Hoàng Tung phái quân cướp quân lương đã có thể kiếm bộn rồi, số quân lương bị bọn họ chặn lại thiêu hủy cũng không chỉ dừng lại ở con số năm mươi nghìn thạch mà có thể lên tới hai trăm hay ba trăm nghìn thạch, thậm chí còn nhiều hơn. Đây chính là một tháng quân lương cho trăm nghìn đại quân đó!
Thoáng cái bị đốt sạch, các tướng sĩ ăn gì?
Không có lương thực thì đánh cái gì?
“Đi một ngày đàng học một sàng khôn.” Kỳ Quan Nhượng lạnh lùng nói: “Nếu như ngã xuống hai lần cùng một chỗ, chủ công còn cần chúng ta làm gì?”
Lý Uân nghe anh ta nói vậy, biểu cảm thật vất vả mới thả lỏng lại nặng nề ngưng trọng.
Đúng vậy, Kỳ quân sư nói đúng...
Bọn họ gϊếŧ chết một nửa binh mã bên địch thì đã sao?
Năm mươi nghìn thạch lương thực kia đã bị địch đốt sạch, có gì để tự mãn?
“Quân sư dạy phải.”
Lý Uân rất dễ tính, nếu đổi lại là tên tướng lĩnh tâm cao khí ngạo khác bị Kỳ Quan Nhượng giáo huấn như vậy, dù nét mặt không biểu lộ nhưng nội tâm cũng sẽ sinh ra bất mãn. Luận quyền và địa vị trong quân, hai người cùng cấp, Kỳ Quan Nhượng có tư cách gì để dạy bảo anh?
Nếu Kỳ Quan Nhượng không hiểu rõ nhân phẩm của Lý Uân, anh ta cũng sẽ không nói những lời này, vô duyên vô cớ tạo thêm kẻ thù chính trị cho bản thân.
Kỳ Quan Nhượng ra lệnh cho bọn họ thu binh trở về doanh trại, vừa đến doanh địa đã có binh lính tiến lên bẩm báo, nói rằng trước đó không lâu bắt được một kẻ khả nghi ở ngoài doanh trại, dòm ngó người trong doanh trại. Vì thân phận đối phương hơi khả nghi nên bọn họ không dám tự ý xử lý, chỉ có thể bẩm báo Kỳ Quan Nhượng.
Kỳ Quan Nhượng ngước mắt, vẻ mặt lãnh đạm hỏi: “Bộ dạng kẻ khả nghi thế nào? Là ai?”
Rốt cuộc người đó có thân phận gì mà binh tướng phía dưới cũng không biết nên xử lý thế nào?
Binh lính nói: “Người đến tự xưng là thứ đệ của chủ công, trên người mang không ít tư ấn có thể chứng minh thân phận, thuộc hạ không dám tự ý xử lý.”
Thứ đệ của chủ công?
Kỳ Quan Nhượng ngẫm nghĩ, sững sờ chốc lát mới nhớ ra người kia là ai.
Đó không phải là Liễu Chiêu sao?
Tuy nói là thứ đệ của chủ công nhưng Liễu Chiêu này rất thức thời, bình thường luôn diễn vai công tử nhà giàu quần áo lụa là, không có chút uy hϊếp nào. Trước kia Kỳ Quan Nhượng vẫn còn đề phòng cậu, thậm chí còn nghĩ có nên động tay chân để Liễu Chiêu chết trẻ chút không, tránh cho chủ công thêm phiền.
Thế nhưng chủ công không cho phép, mấy năm nay Liễu Chiêu cũng vô cùng ngoan ngoãn, vì thế Kỳ Quan Nhượng mới kiềm chế tâm tư rục rịch của mình.
“Dẫn người tới đây.” Kỳ Quan Nhượng nói: “Có phải tam lang hay không, nhìn qua là biết.”
Đến khi anh ta nhìn thấy Liễu Chiêu trông hơi chật vật, nhất thời yên lặng không nói gì.
Anh ta cho rằng có người giả mạo Liễu Chiêu, không ngờ lại đúng là chính chủ.
“Sao tam lang không ở Sùng Châu mà lại chạy tới tiền tuyến vậy?” Kỳ Quan Nhượng ra hiệu cho binh lính cởi dây trói, trên người Liễu Chiêu vốn đã có khí chất ngốc nghếch vô hại, lúc này bị trói gô, xách đi như gà con trông càng thêm đáng thương: “Mau cởi trói!”
Liễu Chiêu xoa xoa cổ tay bị trói hơi tê dại, vẻ mặt đau khổ nói: “Kỳ Quan tiên sinh trị quân thật nghiêm, suýt nữa cái mạng nhỏ của ta đã đi tong rồi. Nếu không có tiểu đồng đi theo nhanh trí tiết lộ thân phận, sợ rằng lúc này đã có thể xuống điện Diêm Vương kêu oan rồi.”
Kỳ Quan Nhượng mặt không đổi sắc, kỳ thật nội tâm đã muốn giơ dao lên rồi.
Không đợi Kỳ Quan Nhượng phát tác, Liễu Chiêu lại cười hì hì nói: “Tiên sinh, vừa nãy đều là lời Chiêu nói càn, ngàn vạn chớ để trong lòng. Nhìn trộm doanh địa vốn là trọng tội, nếu không thận trọng bị người ta bắn thành tổ ong vò vẽ cũng là do Chiêu tự rước lấy họa, không thể trách tiên sinh.”
Kỳ Quan Nhượng nhíu mày, dùng ánh mắt hỏi lý do Liễu Chiêu chạy tới tiền tuyến.
Liễu Chiêu thấy sắc mặt Kỳ Quan Nhượng ngày càng lạnh lẽo nghiêm túc, nhịn không được mà cảm thấy hoảng sợ, vội cầu khẩn: “Tiên sinh, huynh có thể cho Chiêu xin một ít binh mã được không?”
“Tam lang cần binh mã làm gì?”
Liễu Chiêu nói: “Tất nhiên là hộ tống Chiêu đến gặp a tỷ, ta có chuyện rất quan trọng cần nói với tỷ ấy.”
Tuy nói phương Bắc trị an rất tốt, khắp nơi ca múa thái bình, nhưng càng đến chiến khu tình hình càng hỗn loạn.
Chuyện ăn, mặc, ở, đi lại của Liễu Chiêu vốn đã quen có người chăm sóc, đi ra ngoài chính là kiểu “Cậu ấm có tiền”, bị cướp cũng không oan.
Thế nên, cậu mới cả gan đến tìm Kỳ Quan Nhượng mượn binh, hộ tống cậu đến gặp Khương Bồng Cơ.
“Tiền tuyến nguy hiểm hỗn loạn, tam lang không nên mạo hiểm.” Kỳ Quan Nhượng khuyên nhủ: “Nếu tam lang có lời gì cần nói với chủ công, có thể viết một phong thư, sai khoái mã đưa thư đến tận tay chủ công, tối đa ba ngày sẽ có được câu trả lời.”
Đây là biện pháp tốt nhất nhưng Liễu Chiêu kiên quyết không chịu, chỉ kiên trì với ý kiến của mình.
Kỳ Quan Nhượng: “…”
Thật là một nhị thế tổ khiến người ta nổi giận.
Liễu Chiêu nói: “Không phải là không tín nhiệm tiên sinh, thật sự đây là chuyện đặc thù, nhất định phải tự mình nói với a tỷ mới được, mong tiên sinh thành toàn.”
Kỳ Quan Nhượng nhìn thấy vẻ thành khẩn của Liễu Chiêu, thậm chí cậu còn thu lại vẻ lông bông ngày thường, lúc này mới mơ hồ ý thực được tình thế nghiêm trọng.
“Đã vậy, Nhượng sẽ cử hộ vệ hộ tống tam lang đi gặp chủ công.”
Hai mắt Liễu Chiêu mở to, mừng rỡ nói: “Đa tạ tiên sinh đã thành toàn.”
Trời biết một tên công tử được nuông chiều từ bé như cậu đã chạy tới nơi này thế nào đâu, dọc đường còn phải chịu không ít khổ sở.
Khi Liễu Chiêu được Kỳ Quan Nhượng đóng gói đưa tới, Khương Bồng Cơ đang phê quân vụ.
“Sao nó lại tới đây?”
Liễu Chiêu từ ngoài trướng đã gào khan rồi chạy thẳng vào trong trướng, không chút hình tượng hét: “Tỷ... Mau cứu tiểu đệ đi...”
Khương Bồng Cơ nói: “Sau mông có quỷ đuổi theo sao, giữa ban ngày lại khóc lóc om sòm.”
Liễu Chiêu âm thầm gạt lệ, đây đúng là tỷ tỷ ruột của mình sao!
“Có biết bây giờ đang chiến tranh hay không? Nếu đệ bị do thám bên địch bắt đi, mạng nhỏ khó lòng mà giữ được.” Khương Bồng Cơ nghiêm túc răn dạy Liễu Chiêu, nếu Liễu Chiêu bị kẻ khác bắt làm con tin, cô cũng sẽ không nhân từ nương tay: “Đứng lên, dáng vẻ đệ thật không ra thể thống gì.”
Liễu Chiêu méo miệng.
“Hức!”
“Nói đi, chuyện gì mà cần ta cứu đệ? Viết thư thôi không được sao, cần gì phải tự mình chạy tới?” Khương Bồng Cơ hỏi.
Liễu Chiêu nhìn trái nhìn phải rồi nói: “Tỷ có thể kêu người dưới ra ngoài không?”
Thần bí vậy?
Khương Bồng Cơ cũng không cho rằng người như Liễu Chiêu có thể có chuyện gì quan trọng.
Có điều cô vẫn ra lệnh cho binh lính đeo đao lui ra khỏi trướng, nhân tiện tắt luôn livestream.
“Nói, bây giờ trong trướng chỉ có hai người ta và đệ, không có người thứ ba.”
Liễu Chiều ngồi bên cạnh Khương Bồng Cơ bỗng xoay người níu áo cô, biểu cảm quái dị như là táo bón hơn tháng rồi, nhịn đến mức sắc mặt cũng phát xanh.
“Tỷ, cha...” Liễu Chiêu níu tay áo, cúi đầu xuống: “Cha bảo đệ lấy vợ.”
Khương Bồng Cơ: “…”
Liễu Chiêu lại nói: “Tuyển người cũng không phải do Điệp di nương chọn, ngược lại là cô con gái của một hộ săn nghèo. Nghe nói hộ săn nghèo này có ơn cứu mạng với Mẫn đích mẫu, tâm nguyện trước khi lâm chung của người cha là muốn cô con gái duy nhất có thể có một mối nhân duyên thật tốt, thế là cha ngay lập tức đẩy đệ đi.”