Gì mà gầy như cây que vậy?
Vừa rồi ôm lấy Vệ Từ, Khương Bồng Cơ đã phát hiện tuy anh cao nhưng lại rất nhẹ cân. Giờ ôm trong lòng lại càng cảm giác như người anh không có thịt, chỉ trơ trọi mỗi xương.
Cô không khỏi hoài nghi, tên này dạo gần đây trú ở khu tị nạn nào mà teo tóp đi mấy lạng thịt khó khăn lắm mới bồi dưỡng được vậy hả?
Lại thầm véo nhẹ eo, chỉ có một cảm giác gầy, quá gầy.
Khương Bồng Cơ vừa ôm chặt Vệ Từ vào lòng, vừa lệnh cho Đại Bạch chạy với tốc độ nhanh nhất.
Cơn gió lạnh buốt quét qua mặt phát đau, Khương Bồng Cơ lại như không chút cảm giác, còn Vệ Từ bất giác co người dúi vào lòng cô.
Cô thở dài, một tay cầm dây cương, một tay vòng qua nách ấn vào sau gáy Vệ Từ, cố gắng che chắn gió lạnh cho anh.
Dưới một mái hiên nào đó, Điển Dần trơ mắt nhìn Khương Bồng Cơ ôm tiên sinh nhà anh ta đi mất.
Động tác cô nhanh gọn thuần thục như nước chảy mây trôi, thoắt cái đã biến mất.
Điển Dần không kịp ngăn lại, thậm chí còn chưa kịp phản ứng người ta đã cưỡi Đại Bạch đi mất dạng.
Lý Uân nói: “Vị đại ca này xin cứ yên tâm, chủ công đã nói quen biết tiên sinh nhà huynh thì nhất định có quen biết.”
Điển Dần mấp máy môi, giờ cũng chỉ có thể tin tưởng thiếu niên tự xưng huyện lệnh huyện Tượng Dương kia thôi, bệnh tình của tiên sinh không thể kéo dài nữa.
Lý Uân đứng bên cạnh lại nổi tính hóng hớt.
“Đại ca, tiên sinh nhà huynh là người ở đâu vậy?”
Vừa rồi Lý Uân đứng bên cạnh chứng kiến toàn bộ quá trình cũng đã nhìn thấy dung nhan của Vệ Từ.
Tuy người này bệnh liệt giường, người ốm nhom ốm nhách nhưng không vì vậy mà anh ta trở nên xấu xí, trái lại còn điểm thêm vài nét yếu đuối khiến người ta xót thương. Người đàn ông đến bệnh mà cũng đẹp nghiêng ngả như vậy Lý Uân từ nhỏ đến lớn đúng là chưa bao giờ thấy.
Điển Dần nhớ lại cảnh tượng vừa rồi, động tác của Khương Bồng Cơ tuy nhanh nhưng không hề thô lỗ.
Chỉ cần như thế anh ta đã yên tâm phần nào.
Nghe thấy câu hỏi của Lý Uân, Điển Dần im lặng không nói, tỏ vẻ “Im đi, ta không muốn nói chuyện với người lạ”.
Lý Uân quê độ bèn đổi cách hỏi khác.
Anh tinh tế phát hiện ba người này đều từ trên núi xuống: “Ài, huynh và vị tiên sinh đó gặp chuyện gì mà thê thảm vậy? Uân thấy hai người thật kỳ lạ, huynh thì to cao vạm vỡ núc ních thịt, tiên sinh nhà huynh thì gầy trơ xương, chẳng lẽ vì bệnh mà gầy đến như vậy? Này, huynh nói một câu thì chết à.”
Đợt tuyết đầu tiên rơi ba ngày ba đêm, sớm đã che lấp con đường núi.
Chẳng lẽ mấy người này chạy lên núi tránh nạn rồi xui xẻo gặp bão tuyết, vì muốn chữa bệnh nên phải cắn răng liều mình xuống núi?
Điển Dần không thèm để ý tới Lý Uân, tên thanh niên lãng tử này nói hơi nhiều rồi đó.
Thế nhưng nghĩ tới hơn năm trăm người còn đang bị kẹt trên núi anh ta liền do dự, khuôn mặt chất phác lộ ra vẻ khát vọng.
“Còn hơn năm trăm người dân bị kẹt trên núi, chúng tôi bị Thanh Y Quân truy đuổi, không thể không trốn lên núi tránh nạn.”
Lý Uân vừa nghe còn dân chúng bị kẹt trên núi, sắc mặt lập tức nghiêm túc lại, trông chín chắn hẳn ra.
“Hai vị cùng Uân tới huyện Tượng Dương trước đi, chờ tuyết ngừng rơi, ngày mai sẽ phái binh tới đón những người trên núi.”
Điển Dần nghe xong đành ôm quyền cảm tạ Lý Uân, tình hình hiện giờ chỉ có thể làm như vậy.
“Ha ha, không có gì.” Lý Uân gãi gãi đầu, hơi xấu hổ nói: “Dù sao đây cũng là bổn phận của ta.”
Trong phạm vi huyện Tượng Dương thì chuyện của dân chúng chính là chuyện của huyện lệnh, Lý Uân chỉ thiếu điều vỗ ngực đảm bảo với Điển Dần thôi.
Bên kia, Khương Bồng Cơ thúc ngực phi như bay, gần như là lấy tốc độ nhanh nhất trở về thành Tượng Dương.
Vệ Từ còn đang chìm trong ác mộng, những mảnh ký ức vụn vặt chiếm đóng khiến anh mơ hồ không rõ mình còn sống hay đã chết.
Không biết qua bao lâu, cơ thể lạnh ngắt cứng đờ đã dần dần có chút hơi ấm, cảm giác xóc nảy trong mê muội trở nên thật hơn...
Đây là mơ, hay là gì?
Vệ Từ khó chịu day day trán, vất vả ho vài tiếng. Anh cho rằng anh ho rất lớn tiếng, nhưng vào tai Khương Bồng Cơ lại như tiếng kêu của bé mèo con, nếu không phải tai cô thính thì không chừng còn chưa phát hiện anh đã tỉnh.
Rất lâu sau Vệ Từ mới miễn cưỡng tỉnh táo lại, anh híp mắt phát hiện toàn thân không thể cựa quậy.
“Tỉnh rồi à?”
Giọng nói quen thuộc lạnh băng từ đỉnh đầu truyền tới, Vệ Từ biến sắc, càng không biết đây là mộng hay thực.
“Tỉnh rồi thì nói vài câu đi, còn một lúc nữa mới tới huyện. Nếu giờ huynh ngủ tiếp ta cũng không bảo đảm lần sau huynh còn có thể tỉnh lại đâu.” Khương Bông Cơ hơi cúi người xuống giảm bớt sức cản của gió: “Ta phát hiện mỗi lần gặp, nếu huynh không bệnh thì cũng là sắp ngã bệnh... Từ nhỏ cơ thể huynh đã yếu ớt hay bệnh vậy sao?”
Vệ Từ đã tỉnh táo hoàn toàn, nhưng vừa phát hiện tình cảnh bây giờ của bản thân, anh liền bị dọa tới cứng người không dám động đậy.
Tất nhiên với tư thế bây giờ thì anh muốn động cũng không động được.
Khương Bồng Cơ còn muốn mở miệng, fanclub của Vệ Từ trên kênh livestream đã không thể ngồi yên.
[Từ Mỹ Nhân Lấy Tui Đi]: Streamer à, Từ mỹ nhân nhà ta đã bệnh như thế rồi, cô đừng ăn hϊếp anh ấy nữa
[Hôm Nay Năm Chương]: Đúng thế đúng thế... Nhưng người đẹp đúng là người đẹp, dù gầy trơ xương vẫn đẹp ngời ngời.
[Bớt Nợ Rồi]: Mỹ nhân là phải đẹp từ trong xương đẹp ra, nào giống mấy ngôi sao trên mạng bây giờ, toàn cắt mí, bơm mũi, gọt cằm Vline, tiêm botox căng da. Mặt như thế thì đến cha mẹ ruột cũng không nhận ra.
[Tối Hẹn Hò Ăn Cơm]: Mấy người lạc đề quá rồi, chúng ta đang muốn Streamer đừng ăn hϊếp Từ mỹ nhân nữa cơ mà?
Không cần đám khán giả nhắc Khương Bồng Cơ cũng không có tâm trạng đi bắt nạt Vệ Từ.
Cô trầm lặng, Vệ Từ có khổ mà không nói ra được, sợ đến ngủ cũng không dám ngủ.
Khương Bồng Cơ cao hơn con gái bình thường một cái đầu, có khi còn cao hơn con trai.
Vệ Từ gầy yếu như vậy, lại cuộn người như muốn làm ổ trong lòng cô.
Động tác của cô khiến tư thế hai người có chút vi diệu, mặt Vệ Từ áp vào ngực cô… Thế này đúng là xấu hổ thật… gò má của Vệ Từ đỏ bừng, lúc nãy hôn mê thì không sao, giờ tỉnh táo rồi anh bèn cố gắng nhích ra xa.
“Có ngồi im không thì bảo, cẩn thận ta quăng huynh xuống ngựa.”
Khương Bồng Cơ tức giận cảnh cáo.
Vệ Từ nhẫn nhịn nửa ngày mới nói: “Nam nữ... thụ thụ bất thân...”
“Câu này ai nói chứ huynh thì ta không tin.”
Cô lạnh lùng cười nhạo, nói một câu khiến Vệ Từ kinh hoàng, sợ tới mức không dám ho he thêm, đầu óc còn có chút mụ mị giờ đã tỉnh hoàn toàn. Cô nói: “Với một người hiểu rõ Liễu Hi ta như thế, huynh chắc chắn quan hệ của chúng ta thật sự chỉ dừng lại ở ‘thụ thụ bất thân’ thôi sao?”
Cô không biết Vệ Từ rốt cuộc đã trải qua chuyện gì, nhưng từ phản ứng của anh cộng thêm sự tồn tại của hệ thống, cô đã đoán được một số chuyện.
Vệ Từ biến sắc, cuối cùng đành chấp nhận giả chết, không làm loạn nữa. >