Hiện tại trong phòng khách chỉ còn Khương Bồng Cơ và những cô gái cực kỳ đáng thương kia.
Câu nói đầu tiên của cô là...
“Ta không có hứng thú với các cô, các cô đừng nơm nớp sợ hãi đến vậy.” Chưa nói đến phản ứng của mấy cô gái này ra sao, các khán giả xem livestream muốn quỳ bái Khương Bồng Cơ luôn rồi.
[Khúc Nhi]: Ha ha... Streamer đang trấn an hay đe dọa các cô ấy vậy.
[Thuế Thu Nhập Lao Động]: Ừ, tôi cũng cảm thấy giống đe dọa.
[Liên Minh Lão Phịch Thủ]: Câu này của Streamer bình thường lắm mà, cô ấy là nữ, đương nhiên không có hứng thú với nữ rồi.
Khán giả đều biết Khương Bồng Cơ là nữ, là một cô gái còn đàn ông hơn cả cánh đàn ông. Tuy nhiên những cô gái bị tổn thương này thì không biết đâu.
“Các cô là con cái nhà ai? Đợi sáng mai ta sẽ sai người đưa các cô về tận nhà.” Dứt lời, mấy cô gái bên dưới vẫn im phăng phắc, lẳng lặng cúi thấp đầu, có vài người còn run lẩy bẩy.
Khương Bồng Cơ cau mày: “Nếu các cô không chịu lên tiếng, ta đành phải giữ các cô ở lại. Các cô cũng biết đấy, con gái như hoa như ngọc, chung sống với một đám đàn ông sẽ thế nào. Đã vậy mà các cô còn muốn im lặng, không chịu về với người thân là sao?”
Bấy giờ, một cô gái có vóc người nhỏ nhắn, khoảng mười lăm, mười sáu tuổi quỳ phịch xuống đất. Mắt cô đỏ au, khóc nức nở: “Nô vốn là con gái của một nhà buôn, đám súc sinh kia gϊếŧ chết cả nhà nô, nay chỉ còn lại một thân một mình, ngài bảo nô về thế nào được? Nếu để nô ở lại cho người ta chà đạp, nô tuyệt đối không cam chịu. Chỉ mong lang quân thương tình, ban cho nô một cái chết nhẹ nhàng.”
Có một tất sẽ có hai, ngay sau đó lại có một người nữa quỳ xuống giãi bày, rồi dần dần cả nhóm đều quỳ dưới đất.
Đối lập với vẻ bề ngoài hung ác đáng sợ của Cửu Tướng quân, Khương Bồng Cơ vốn mảnh mai, trông có vẻ hiền hòa hơn chút. Dù lúc này cô máu tươi đầy mình cũng không đáng sợ bằng Cửu Tướng quân.
Khương Bồng Cơ khẽ vuốt chân mày, ngơ ngác hỏi ngược lại: “Nếu các ngươi thật sự muốn chết, vì sao đến bây giờ vẫn còn sống?”
Cô vừa dứt lời, ai nấy đều mặt mày tái mét.
Khương Bồng Cơ thừa hiểu suy nghĩ của họ, họ đang nghi ngờ cô nói khoác, cảm thấy cô không giống như muốn thả người sao? Lòng tốt của mình lại bị hiểu lầm, cô cũng buồn bực khó chịu.
“Ta chỉ nói như vậy thôi, không có ác ý gì đâu.” Khương Bồng Cơ buông tay ra: “Nếu ta đã bảo sẽ sai người đưa các cô về tận nhà thì chắc chắn sẽ làm được. Thanh Y Quân là bạo dân, tội ác chồng chất, coi mạng người như con kiến. Nhưng ta do đích thân Quan Gia bổ nhiệm làm huyện lệnh huyện Tượng Dương, trong địa phận của ta, các cô đều là dân chúng dưới quyền ta cai trị, sao ta lại làm tổn thương các cô được? Ài, nếu các cô không còn nơi nào để đi thật, ta sẽ nghĩ cách sắp xếp ổn thỏa cho các cô. Yên tâm, ta nhất định không để các cô bị bắt nạt.”
Cô vừa nói xong, những cô gái này ngẩn hết ra. Họ nằm mơ cũng không ngờ được thiếu niên gϊếŧ người như ngóe trước mặt mình chính là tân huyện lệnh của huyện Tượng Dương!
Thiếu nữ lên tiếng đầu tiên lắp bắp hỏi: “Ngài, ngài thật sự là... huyện lệnh sao?”
“Phải, cần cho các cô xem thánh chỉ của Quan Gia không?” Khương Bồng Cơ hỏi lại.
Cô gái lắc đầu như trống bỏi, gương mặt tái nhợt mang theo vài phần lúng túng. Nếu Khương Bồng Cơ chính là huyện lệnh thì chắc chắn sẽ không ép buộc họ, mà ngược lại sẽ thật lòng thật dạ nghĩ cách giúp đỡ họ. Có điều... họ đúng là không còn nhà để về rồi.
Khương Bồng Cơ thở dài: “Các cô tạm thời ở lại trong phủ, chờ ta bố trí mọi chuyện thỏa đáng rồi sẽ dàn xếp cho các cô. Về phần gia sản bị Thanh Y Quân tịch thu, nếu là thật thì sau này khi thu lại, ta sẽ trả toàn bộ cho các cô.”
Mọi người đồng thanh hô lên: “Đa tạ huyện lệnh.”
[Siêu thị Hoa Liên]: Ơ, Streamer định trả hết gia sản cho các cô ấy thật à? Đáng lẽ bây giờ cô phải thiếu tiền với lương thực lắm chứ?
Khương Bồng Cơ thầm trợn trừng mắt, chẳng lẽ trong mắt khán giả, cô là loại người lòng tham không đáy hay sao?
[Streamer V]: Hiện tại tôi thiếu người chứ không phải lương thực.
Khương Bồng Cơ cô đây chưa bại hoại đến nỗi phải cướp đoạt gia sản của mấy cô gái không nơi nương tựa này!
Những cô gái kia vẫn còn nơm nớp lo sợ, tuy nhiên thái độ của Khương Bồng Cơ đã giúp họ vững lòng vững dạ hơn.
Lúc này, trên đỉnh núi hai bên sạn đạo Long Hổ.
Kỳ Quan Nhượng cả đêm chưa ngủ, anh nắm chặt chiếc quạt lông trước ngực, ánh mắt lo âu nhìn nơi xa: “Xem ra Nhượng đã đánh giá cao đám ô hợp kia rồi.” Vốn tưởng rằng nửa đêm Thanh Y Quân sẽ đến đây đánh lén, ai ngờ canh giữ hơn nửa đêm mà không có lấy một bóng dáng kẻ địch nào.
Phong Cẩn giơ tay áo che mặt, khẽ ngáp: “Đến khi trời hửng sáng mà vẫn không có động tĩnh thì chính là tin tốt rồi.”
La Việt nhìn Kỳ Quan Nhượng bên trái, lại quay sang nhìn Phong Cẩn bên phải, rồi cuối cùng nhìn Từ Kha đứng trước mặt đang nhăn mày chặt tới mức có thể kẹp chết con muỗi. Hắn thầm mỉm cười, canh gác ban đêm không phải là việc một văn nhân nên làm. Bây giờ mới qua nửa đêm, ba người này có vẻ dần mất kiên nhẫn rồi.
La Việt khiêm tốn thỉnh giáo Phong Cẩn: “La mỗ không hiểu câu vừa rồi của Hoài Du tiên sinh.”
Phong Cẩn giải thích: “Nếu quá nửa đêm mà có quân địch đột kích, chứng tỏ bên phía lang quân gặp sự cố, Thanh Y Quân không chỉ giữ chân lang quân mà còn thừa binh lực tới đây tấn công doanh trại của chúng ta. Ngược lại nếu tới bình minh mà vẫn không có động tĩnh, chứng tỏ bên phía lang quân đã xử lý xong hơn nửa công việc rồi.”
Một tay Kỳ Quan Nhượng phe phẩy quạt lông, tay còn lại cầm cành khô cời đống lửa, đề nghị: “Phái người ra cửa thành phía Tây xem tình hình đi.”
La Việt thắc mắc: “Xem tình hình gì kia?”
“Xem trên tường thành có treo đầu người không. Nếu là đầu người lạ, có nghĩa lang quân đã thành công; nếu treo...” Nói tới đây, Kỳ Quan Nhượng ngập ngừng bỏ dở: “... Nếu là vậy, chúng ta cần phải tính đường lui cho những người dân này, sắp xếp ổn thỏa cho họ.”
Vẻ mặt La Việt sa sầm: “La mỗ đi làm ngay đây.”
Dõi theo bóng dáng La Việt rời đi, Kỳ Quan Nhượng hỏi Từ Kha: “Cậu thấy lần này lang quân có bao nhiêu khả năng thành công?”
Từ Kha hỏi vặn lại: “Khả năng chiến đấu của bộ khúc ra sao, chẳng lẽ Văn Chứng lại không biết?”
Một nghìn bộ khúc đều trang bị cung cải tiến và binh khí tiện lợi, đây cũng chính là khoản tốn tiền nhất dành cho bộ khúc. Chi một khoản tiền lớn như thế, sao có thể không có tác dụng được. Nếu ngay cả mười nghìn Thanh Y Quân cũng không hạ gục được thì còn nuôi làm quái gì.
Nụ cười của Kỳ Quan Nhượng mang vài phần chân thành. Anh nói: “Thì biết là thế nhưng chiến trường thay đổi trong chớp mắt, ai mà tính chắc được đây?”
Mỗi người một suy nghĩ cùng nhìn đống lửa rực cháy. Đêm dài đằng đẵng nhưng không ai có tâm tư đi ngủ.
Ánh sáng vàng nhạt dần hiện lên từ chân trời phía Đông, những tia nắng ban mai tỏa sáng rực rỡ, xua tan màn đêm âm u đen đặc.
Kỳ Quan Nhượng xoa xoa đôi mắt mỏi nhừ, liếʍ đôi môi khô khốc, nhìn bề ngoài có vẻ như bình tĩnh nhưng thực chất nội tâm đã nhảy loạn như sấm. Anh đứng thẳng người, ngóng về tòa thành lớn nơi xa bị ánh mặt trời che khuất, trong lòng âm thầm cầu nguyện.
“Báo...” Một tiếng hô to vang lên phá vỡ bầu không khí im ắng, ba người đều siết chặt nắm tay.
“Cửa thành phía Tây treo một cái đầu của đàn ông, chính là Cửu Tướng quân - kẻ cầm đầu Thanh Y Quân!”