Quan hệ, tiền tài, địa vị, chức tước, địa bàn…
Trong cái nhìn của Phong Giác, những cái này đều là thứ bên ngoài, chỉ cần làm việc thỏa đáng đương nhiên sẽ có.
Điểm khởi đầu thấp không có nghĩa nhất định sẽ thất bại.
Nếu như người cậu trung thành là một con heo, thì có kiếm được núi vàng núi bạc sau cùng vẫn thua sạch sành sanh.
Ngược lại nếu là đồng đội mạnh mẽ thì cho dù nghèo đến mức trắng tay, cuối cùng vẫn sẽ thành công.
Phong Giác biết điều này, cho nên khi chọn minh chủ cho mình cậu không xét xem điều kiện của đối phương như thế nào, chỉ xét tính cách và năng lực.
Thấy Phong Giác định nghiêm túc nói chuyện, Phong Cẩn cũng tạm thời gác tâm trạng tiêu cực của mình sang một bên, nhìn nhận bằng thái độ khách quan.
“Tại sao lại nói như vậy?”
Phong Giác nói: “Đệ đã từng thăm dò Bá Cao vài lần, ngoại trừ xuất thân của huynh ấy có chút khiếm khuyết nhưng đó cũng không phải là điểm yếu của huynh ấy. Huynh ấy có chí an bang định quốc, lại có tấm lòng thương xót dân chúng, tuyển chọn nhân tài không câu nệ xuất thân, lại không có tật xấu ngoan cố bướng bỉnh… Đệ cảm thấy rất tốt.”
Thời thế bây giờ đã mục nát từ gốc rễ, chỉ có cách phá đi rồi xây lại, tẩy sạch toàn bộ các thế lực, rồi nhân cơ hội loạn thế, lập lên một vị quân chủ quyết đoán yêu dân như con mới có thể đón một thời đại thịnh thế thực sự. Bằng không thì thiên hạ này cũng chỉ đổi sang một cái họ khác mà thôi.
Phong Giác nghĩ vậy, Phong Cẩn cũng hiểu được khát vọng trong lòng đứa em trai này, nhưng vẫn cười lạnh chẳng khách khí gì mà quăng cho em trai một chậu nước lạnh.
“Bây giờ Hoàng Tung chưa có gì cả, tính nết thực sự như thế nào còn chưa chắc chắn được đâu. Ngoại trừ một cái miệng ra thì hắn ta còn cái gì nữa? Chỉ cần biết rõ sở thích của đệ thì kiểu gì hắn chẳng nói được?” Phong Cẩn bực bội, cho dù Hoàng Tung quả thật là một sự lựa chọn rất tốt, nhưng cũng không nên quyết định sớm như thế, chí ít thì vẫn phải quan sát thử thách một phen: “Đệ kể nhiều ưu điểm của Hoàng Tung như vậy, nhưng theo ta thấy thì còn không đáng tin cậy bằng Lan Đình.”
Phong Giác cau mày.
Tuy bình thường cậu ta cũng có nghe huynh trưởng nhắc đến Khương Bồng Cơ nhưng tán thưởng kiểu này thì rất hiếm thấy.
“Huynh coi trọng cậu ta?” Phong Giác hỏi.
Tuy rằng quan niệm của cậu ta và huynh trưởng khác nhau nhưng cậu ta cũng rất tin tưởng vào ánh mắt nhìn người của Phong Cẩn.
Có thể khiến một người khó tính như Phong Cẩn phải khen ngợi chắc chắn là rất tốt.
Phong Giác không biết nhiều về Liễu Hi, ngoại trừ nhân phẩm tính tình ra thì những điều kiện khác của cậu ta quả thật tốt hơn nhiều so với Hoàng Tung.
Xuất thân từ sĩ tộc, phụ thân lại là Liễu Xa – Châu mục Sùng Châu, đã có sẵn địa bàn.
Cho dù Sùng Châu giáp với Bắc Cương, địa thế hiểm trở, đối mặt với kẻ địch mạnh mẽ, nhưng cũng được coi là có nơi an cư lạc nghiệp, có nền móng cơ sở.
Không chỉ thế, Liễu Hi đã từng học tập tại Lang Nha ba năm. Đây là trường học nổi tiếng trong thiên hạ, cho dù thành tích học tập của Liễu Hi tại thư viện như thế nào, thì ba năm này trên người cũng được mạ thêm một lớp vàng… Không đến mức học phú ngũ xa, nhưng kiểu gì cũng tốt hơn cái tên Hoàng Tung nửa mù chữ này.
So sánh hai người với nhau, xét điều kiện bên ngoài, Hoàng Tung rõ ràng là chẳng có một chút ưu thế nào.
Phong Cẩn chưng hửng, một lúc sau mới hiểu ra ẩn ý trong câu nói của cậu em trai, bèn lắc đầu.
“Lan Đình không có dã tâm lớn như thế, cũng không thể …”
Liễu Hi quả thật rất tốt, cái gì cũng tốt nhưng chỉ có giới tính là không tốt, cô lại là con gái.
Phong Cẩn cũng không phải là người câu nệ thành kiến người đời, nhưng chưa từng nghĩ đến một người phụ nữ sẽ đăng cơ làm hoàng đế, quả thật là không thể tưởng tượng nổi.
Phong Giác cảm thấy anh mình đang nói dối, nhưng cậu ta cũng hiểu thái độ của Phong Cẩn.
“Đường dài mới biết sức ngựa, lâu ngày mới biết lòng người. Những chuyện đánh cược cả mạng sống gia tài như thế này vẫn nên cẩn trọng thì hơn.” Vẻ mặt Phong Cẩn dịu đi không ít, khuyên em: “Không phải là huynh đang ngăn cản đệ, cũng không phải là huynh có thành kiến với Hoàng Tung, huynh chỉ hy vọng đệ có thể thật cẩn trọng trong vấn đề này. Hiện tại thiên hạ vẫn chưa hoàn toàn rơi vào cảnh hỗn loạn, mọi mưu tính đều là quá sớm, tại sao không đứng ngoài yên lặng xem thời cuộc biến hóa?”
Nói trắng ra là bây giờ nhập cuộc thì còn quá sớm.
Phong Giác mím đôi môi mỏng, hai tay đặt trên đầu gối nắm siết lại, trong lòng cậu đang đấu tranh.
“Ngoại trừ những điều đó ra, nếu như đệ cảm thấy Hoàng Tung là một người bạn chơi được, vậy thì cứ đối xử với cậu ta như một người bạn bình thường, đừng để mình liên lụy quá nhiều.”
Ngăn cấm không bằng cho phép.
Em trai mình là một đứa trẻ trâu cố chấp, Phong Cẩn càng ngăn cấm nói không chừng đầu nó nóng lên lại làm ra chuyện gì đó cực đoan, leo lên cái thuyền của Hoàng Tung một cách triệt để không chừng. Thay vì như thế không bằng cả hai đều lùi một bước.
Trước tiên cứ đối đãi như một người bạn bình thường, để Phong Giác có thêm thời gian suy xét về cung cách làm người của Hoàng Tung, thận trọng suy nghĩ tương lai sau này của mình.
“Đệ biết rồi.”
Phong Giác thở dài, quan hệ của cậu và Hoàng Tung cũng chưa đến mức nối khố, đương nhiên là anh trai vẫn quan trọng hơn.
Hai anh em đang trò chuyện, bỗng bên ngoài vang lên tiếng bước chân chậm rãi nặng nề.
Một lúc sau, một giọng nữ dịu dàng vang lên.
“Phu quân và chú út đang nói chuyện gì mà tập trung thế?”
Mấy năm trôi qua, sau khi trở thành vợ người ta, nét ngây ngô đã biến mất trên gương mặt Ngụy Tĩnh Nhàn, vẻ mặt cô dịu dàng ôn hòa, tràn ngập phong thái của một người phụ nữ thành thục.
Bây giờ ôm bụng bầu, gương mặt cô lại tròn trịa thêm không ít, thêm vài phần phúc hậu.
Mang thai vất vả nhưng tâm trạng của cô rất tốt, có người hầu kẻ hạ cẩn thận chăm sóc, lại càng thêm có sức sống.
Phong Cẩn nhìn bụng cô, chân mày thoáng cau lại, anh vội vàng đứng dậy đỡ. Anh cũng sợ, mỗi lần nhìn thấy cái bụng bầu vượt mặt của vợ mình là lại cảm thấy cả người đều nặng nề, thần kinh cũng căng lên.
“Nhị tẩu, tẩu mau đến quản Nhị ca.” Phong Giác chắp tay chào, đợi đến khi hai vợ chồng Phong Cẩn ngồi xuống rồi mới than thở với giọng nửa đùa nửa thật: “Đệ lâu lắm không gặp Nhị ca, vốn dĩ hai anh em phải ngồi ôn lại chuyện cũ mới đúng, thế mà huynh ấy cứ nói mãi về chuyện học tập của đệ, lại còn muốn kiểm tra nữa chứ…”
Ngụy Tĩnh Nhàn cầm khăn tay che miệng cười khẽ: “Phu quân thường hay khen chú út thông minh, chưa chắc đã kiểm tra được chú.”
“Đúng là chỉ có Nhị tẩu biết nói chuyện, đệ nghe mà sướиɠ cả tai. Không giống Nhị ca, lúc nào cũng chỉ biết dạy dỗ người khác…”
Phong Cẩn lườm cậu ta một cái, hai anh em quay ra đọ mắt với nhau.
Cùng với tuổi tác tăng dần, mối quan hệ giữa Phong Giác và Phong Cẩn cũng dần trở nên căng thẳng.
Ngụy Tĩnh Nhàn lấy Phong Cẩn không bao lâu thì phát hiện ra điều này, nhưng ngại vì thân phận nên không thể nói nhiều, chỉ đành cố gắng hết sức làm dịu mối quan hệ giữa hai người.
“Thϊếp đã chuẩn bị đồ ăn và rượu, không biết phu quân và chú út có vui lòng nhận cho không?”
“Nàng đang mang nặng, những chuyện vụn vặt thế này cứ giao cho người hầu đi, không cần tự tay làm.”
Phong Cẩn tha thiết dặn dò, nhưng Ngụy Tĩnh Nhàn có chịu nghe anh hay không thì không phải là chuyện anh có thể quyết.
Pha trà, đun rượu, uống vài chén kèm với món ăn tinh xảo, hai người cũng vui vẻ tạm thời gác chuyện vừa nãy sang một bên.
Phong Giác âm thầm nhìn dáng vẻ nặng nề của chị dâu, lại quay sang nhìn anh mình đang cau mày, cuối cùng mềm lòng.
Cậu ta vẫn nên nghe lời Nhị ca nói thì hơn, cứ đứng ngoài quan sát tình thế đã.
Trời đã tối, Phong Giác ở lại trong phòng của khách, hai vợ chồng Phong Cẩn cũng chuẩn bị đi ngủ.
Trước khi ngủ, Phong Cẩn đột nhiên nghĩ đến một chuyện.
“Hôn lễ của Tứ hoàng tử và thứ nữ nhà họ Liễu, về tình về lý chúng ta cũng nên tặng lễ…”
Ngụy Tĩnh Nhàn đỡ bụng bầu, trong thoáng chốc không phản ứng kịp.
Phong Cẩn lại nói: “Thứ nữ của nhà họ Liễu chính là thứ muội của Lan Đình.”
Cho dù không phải là họ hàng, nhưng Phong Cẩn và Liễu Hi cũng coi là bạn thân, anh còn là bạn Vu Mã Quân, cũng nên đưa lễ mừng.
“Lan Đình?” Ngụy Tĩnh Nhàn không biết đã bao lâu rồi mới nghe thấy cái tên này, cô chợt bừng tỉnh: “Cô ấy đến Thượng Kinh rồi ư?”