Hệ Thống Livestream Của Nữ Đế

Chương 237: Tức hộc máu (6)

[Cho Cậu Xem Cái “Bảo Bối”]: @[Âm Nhạc Gia - Gia Cát Cầm Ma], em phục bác. Chữ của Streamer nói cho dễ nghe thì là rồng bay phượng múa, nói khó nghe hơn một tí thì… như gà bới, đang viết gì vậy, em không đọc được! Thật không phụ cái ID của bác

Chữ của Khương Bồng Cơ cũng giống với tính cách của cô, rất “phóng khoáng“.

Trước kia cô còn bắt chước theo nét chữ của Liễu Hi, viết ngay ngắn bình thường, nhưng từ lúc dùng than viết lên tấm vải, cô như thể được mở ra cánh cửa của thế giới mới, nét chữ càng lúc càng điên cuồng phóng khoáng, không thể kiềm chế, quả thật là còn cuồng hơn cả cuồng thảo*.

*Cuồng thảo: một hình thức của thư pháp, nét chữ cuồng dã không nhìn ra hình thù.

[Âm Nhạc Gia - Gia Cát Cầm Ma]: Quá khen quá khen.

[Kẻ Đột Nhập Đen Đủi]: Nếu như đây đúng là thống kê giá lương thực mấy ngày vừa rồi… thế chẳng phải là kế hoạch của Streamer sắp bắt đầu rồi?

Livestream ở một thế giới khác, cho dù nội dung có nhàm chán nhưng khán giả vẫn rất nhiệt tình theo dõi.

Cùng với sự nổi tiếng của kênh livestream, khán giả cũng phát hiện slot xem ngày càng khó chiếm. Muốn cướp được thì phải dùng hết tốc độ tay của ba mươi năm FA, cộng thêm cáp quang tốc độ khủng nữa. Nếu không cướp được, thì chỉ có ngồi đợi hôm sau tieba đăng lại mới xem được.

[Kẻ Đột Nhập Đen Đủi] cũng được coi như là bậc lão làng trong kênh của Khương Bồng Cơ. Anh ta ngày nào cũng theo dõi và cẩn thận ghi chép lại những chuyện lớn nhỏ xảy ra xung quanh Streamer trong lúc phát sóng, thậm chí còn sửa sang tất cả thành một tuyển tập.

Thế nên, vừa nghe tới giá lương thực tăng cao, anh ta lập tức nghĩ đến kế hoạch khống chế giá lương thực của Khương Bồng Cơ, cực kỳ kích động mà nói.

Khương Bồng Cơ lắc đầu, “Thời cơ chưa đến.”

Mấy ngày hôm nay cô đi dạo khắp hang cùng ngõ hẻm, những nơi như quán trà, tiệm lương thực, cả quán rượu cô cũng đi dạo một vòng, nghe dân chúng bàn tán mấy tin đồn dạo gần đây. Càng lúc càng có nhiều chuyện liên quan đến loạn dân ở quận Mạnh, nhưng những tin tức đó vẫn chưa được chứng thực, phạm vi lan truyền cũng có hạn.

Nếu không phải là vậy thì làm sao giá lương thực mới chỉ tăng gấp đôi?

Khương Bồng Cơ lầm bầm đáp lại: “Ra tay bây giờ vẫn quá sớm, lời đồn đại vẫn đang trong giai đoạn âm ỉ, còn một khoảng thời gian nữa mới đến lúc thực sự bùng nổ. Lúc đó mọi người hoảng sợ bất an, vội vã đi mua lương thực để tích trữ, giá lương thực lúc đó sẽ không còn là giá của bây giờ nữa…”

Đại đa số dân chúng đều tin vào những lời đồn đại không có căn cứ, nhưng giá lương thực mới chỉ tăng lên gấp đôi sẽ khiến bọn họ do dự.

Nếu lúc này Khương Bồng Cơ thực hiện kế hoạch của mình, kết quả sẽ biến thành, tất cả số lương thực dự trữ của tiệm lương thực nhà cô sẽ bị một thế lực nào đó mua sạch. Đợi đến khi cơn sốt lương thực thực sự bắt đầu, dân chúng sẽ phải cắn răng mua lương thực với giá cao gấp mấy lần… cho nên bây giờ cô vẫn không vội.

Chờ đến lúc quan phủ Hà Gian chứng thực tin tức bạo loạn ở Thương Châu, người dân sẽ hoảng sợ và phát hiện ra bọn họ đã không mua nổi lương thực.

Lúc đó mới là thời cơ để Khương Bồng Cơ ra tay.

Cô xem qua báo cáo thống kê của Từ Kha, chiến lợi phẩm từ chiến dịch diệt thổ phỉ hơn một tháng nay rất phong phú.

Toàn bộ số tiền thu được đều dùng để mua lương thực với giá bình thường từ quận Tử Tang, cộng lại cũng được chừng một ngàn năm trăm thạch.

Hơn ba ngàn thạch lương thực lừa được của nhà họ Mạnh cộng thêm một ngàn năm trăm thạch Quận thủ Hà Gian gom góp được từ sĩ tộc, lại trừ đi số lương thực tiêu hao trong khoảng thời gian vừa rồi, còn lại khoảng hơn năm nghìn năm trăm thạch, nhiều hơn dự tính của cô rất nhiều.

“Đạp Tuyết, đi nói với quản gia, gọi chưởng quỹ của tiệm lương thực đến đây.”

“Vâng.”

Chi thứ hai nhà họ Liễu có rất nhiều cửa hàng buôn bán, hơn phân nửa là của hồi môn của Cổ Mẫn, một nửa còn lại là do Liễu Xa mua thêm trong mấy năm nay.

Chỉ riêng cửa hàng kinh doanh lương thực, Liễu phủ mở ba tiệm ở ba nơi khác nhau ở Hà Gian, đối tượng khách hàng cũng khác nhau.

Những thứ nhu yếu phẩm cần thiết trong cuộc sống như củi, gạo, dầu, muối, tương, dấm, trà này tuy rằng không kiếm được một khoản lớn, nhưng ưu điểm là đánh thẳng vào nhu cầu của dân chúng. Hơn nữa, số lượng người mua cũng lớn, cho nên lợi nhuận mỗi năm của những cửa hàng kiểu này đều vào tầm trung, chỉ cần chưởng quỹ làm theo đúng kế hoạch thì không thể lỗ được.

Đột nhiên bị lang quân của chủ nhà gọi đến, ba vị chưởng quỹ đều hơi kinh ngạc, chỉ sợ mình làm gì không tốt, bị đuổi việc.

“Đừng căng thẳng thế, gọi các ngươi đến đây là để hỏi các ngươi mấy chuyện.”

Khương Bồng Cơ ngồi trên vị trí chủ vị, hỏi một trong ba bọn họ: “Mấy ngày nay tình hình buôn bán của tiệm lương thực như thế nào?”

Vị chưởng quỹ cung kính trả lời: “Tình hình cũng khá ạ, dân chúng lo lắng bạo loạn ở Thương Châu, nên việc buôn bán lương thực rất thuận lợi.”

“Ngoại trừ điều đó ra còn gì khác không?”

Chưởng quỹ ngẩn ra một lát rồi cẩn thận ngẫm nghĩ, nói: “Ngoại trừ vài dân thường đến mua lương thực lẻ tẻ ra thì có không ít những cuộc làm ăn lớn.”

Cái gọi là làm ăn lớn thực ra là những tiệm lương thực khác định mua một lượng lớn lương thực từ tiệm lương Liễu phủ.

Nhưng mà chưởng quỹ cũng không ngốc, bây giờ giá lương thực tăng nhanh như thế, bọn họ có thể đợi thêm một khoảng thời gian nữa, đến khi giá lương thực tăng gấp mấy lần mới từ từ bán ra. Dù sao giá lương thực cũng bày ra đấy, đảm bảo không lỗ được, khác nhau ở chỗ là lời nhiều hay ít.

“Ngươi đã bán rồi?” Khương Bồng Cơ hỏi.

Để đảm bảo không hết hàng, tiệm lương luôn luôn có một ít hàng dự trữ.

Chưởng quỹ vội nói: “Tiểu nhân nào dám làm như vậy? Đương nhiên phải hỏi ý kiến chủ nhà mới quyết định.”

Khương Bồng Cơ hài lòng gật đầu: “Mấy ngày này cứ tăng giá lương thực giống các tiệm khác. Nếu dân chúng bình thường đến mua lẻ ngươi cứ bán. Nếu có người mua với số lượng lớn, cũng không cần đến đây xin chỉ thị, cứ bán đi…”

Ba vị chưởng quỹ nghe xong hơi do dự, dù sao theo bọn họ thấy, đây chính là một cơ hội tốt để kiếm tiền. Nếu bây giờ hạn chế bán ra, đợi đến lúc giá cả tăng cao mới bán ra, đảm bảo lợi nhuận còn cao gấp mấy lần bây giờ.

Khương Bồng Cơ không có ý định giải thích, chỉ lạnh lùng dặn dò bọn họ: “Cứ làm theo lời ta nói là được, đến lúc đó sẽ có chỉ thị khác.”

Bản năng của thương nhân là theo đuổi lợi ích, cho dù ở thời đại nào thì điều này vẫn không thay đổi.

Nhưng đối với Khương Bồng Cơ mà nói, mục đích chính của kế hoạch này không phải là kiếm tiền mà là tiếng, hoặc phải nói là cô vừa kiếm tiền, lại vừa được cả tiếng.

Đối với những người khác mà nói, điều này gần như là không thể, nhưng mà cơ hội này đang bày ra trước mặt cô, cô nhất định phải nắm chắc lấy nó!

Ba vị chưởng quỹ quay ra nhìn nhau, nhưng ai bảo Khương Bồng Cơ là lang quân của chủ nhà bọn họ, Liễu Xa lại không màng đến việc trong nhà, Điệp phu nhân cũng mặc kệ Khương Bồng Cơ, Kế phu nhân lại ủng hộ cô vô điều kiện, mấy người bọn họ chỉ có thể nghe lời Khương Bồng Cơ.

“Vâng!” Ba người đồng loạt lên tiếng.

“Đi xuống đi, nếu có tình huống khác nhớ bẩm báo lại.”

Khi Hà Gian đang có dấu hiệu rối ren vì bạo loạn ở Thương Châu thì đoàn người của gã cầm đầu cuối cùng cũng kịp đưa quan tài của Mạnh Lượng về đến nơi trước ba ngày nóng nhất.

Lúc này quận Mạnh đã thành nơi hoang vu, đường phố vắng lặng, giữa ban ngày mà không nhìn thấy một bóng người.

Mặt trời rực rỡ trên cao mà không hiểu sao vẫn cảm thấy lạnh lẽo tiêu điều.

Những lá cờ trắng bay phần phật trong gió, càng làm nổi bật lên phong cảnh thê lương tiêu điều.

Tuy phủ Quận thủ quận Mạnh đã bị Mạnh Hồn phóng hỏa đốt cháy, nhưng Mạnh Trạm đâu thiếu những căn nhà lớn xa hoa khác?

Trước cửa Mạnh phủ, hai hàng quan binh đứng nghiêm, canh phòng nghiêm ngặt, đôi mắt dữ dằn nhìn chằm chằm vào con đường trước mặt.