Mũi tên vừa rồi cũng chính là hiệu lệnh, từng bóng đen lần lượt di chuyển đột nhập vào cổng trại, ẩn trong bóng đêm, tựa như những bóng ma.
Lộng Cầm vẫn giữ nét mặt lạnh băng, đôi mắt đen âm u, lạnh đến dọa người
Đại khái vì không phải là lần đầu gϊếŧ người, nên khi ra tay cô cực kỳ bình tĩnh. Trong đầu không còn chứa nỗi sợ hãi, hay hoảng loạn, càng không có do dự, mà là giọng nói của lang quân khi dạy cho cô kỹ xảo gϊếŧ người này.
Cô chưa bao giờ tỉnh táo như thế, mỗi lần tiễn một tên thổ phỉ đi Tây Thiên, cô lại trở nên bình tĩnh hơn một chút.
Giây phút này, cô mới hiểu rõ tại sao lang quân lại nói: có một số cảm giác mà lời nói không thể truyền đạt trọn vẹn hết, chỉ có tự mình đi trải nghiệm mới có thể lĩnh ngộ.
Hai tay cô bình tĩnh tới đáng sợ, nhưng sâu trong cô lại có một ngọn lửa kích động đang thiêu đốt, tựa như có thể tràn lan khắp tứ chi, đốt trụi tất cả lý trí. Cô đã không phải là con tỳ nữ thấp kém luôn bị mấy tên gia đinh bắt nạt nữa.
Mà ngược lại, đôi tay này bây giờ đã có thể nắm giữ tính mạng của người xung quanh.
“Rắc!”
Âm thanh gãy xương vang lên trong màn đêm tĩnh mịch, Lộng Cầm tùy ý quăng tên thổ phỉ không còn chút hơi thở qua một bên, ngay cả mắt cũng lười ngó một cái.
Cô quay sang nhìn mấy người dưới trướng, làm vài thủ thế ra hiệu.
Trong những tình huống này, trao đổi bằng lời nói sẽ để lộ vị trí bản thân, khiến kẻ địch cảnh giác.
Cân nhắc đến trình độ phát triển khoa học kỹ thuật của thời đại này, Khương Bồng Cơ cũng không thể móc ra thiết bị liên lạc vượt thời đại được, vì thế dứt khoát quăng ra các chỉ lệnh bằng ngôn ngữ tay đơn giản từng học được trong trường quân đội. Hơn nữa, còn bắt mỗi thành viên bộ khúc đều phải nhớ lấy từng thủ thế mệnh lệnh này.
Trong những đội viên này có người từng giễu cợt Lộng Cầm, nay đã bị cô dọa tới hai chân run rẩy, không bao giờ dám nghĩ tới việc xem thường cô nữa.
Đây cũng không phải trình độ của sư tử Hà Đông, rõ ràng đã đạt chuẩn Bà La Sát rồi.
Cũng không thấy rõ cô làm gì, đôi tay nhanh chóng chộp lấy cổ của kẻ địch, chớp mắt một cái cổ của đối phương đã bị vặn gãy.
Những đội viên nhìn thấy cảnh này không nhịn được mà âm thầm sờ lấy cổ của mình, sau lưng chảy mồ hôi lạnh. Cổ ai cũng như nhau, nhưng nhìn thấy động tác của Lộng Cầm cứ cảm thấy cổ những tên thổ phỉ này như là giấy dán lên. Chỉ cần vặn một chút, rắc một tiếng là cổ đã gãy.
“Khỉ thật..... mấy cô nàng đó đúng là hàng ngon, đáng tiếc không biết lúc nào mới đến lượt anh em mình. Mấy người lão Đại thật không biết tóm tém một chút, chơi chết mấy đứa rồi. Mỗi lần đều chỉ có thể nhìn bọn họ “ăn thịt”, chúng ta ngay cả “canh thừa” cũng chẳng được uống..” Một tên thổ phỉ nới lỏng dây lưng, móc “hàng” ra bắt đầu tưới cây.
Lúc hắn càm ràm, trong miệng đầy mùi rượu, chóp mũi thô to đỏ lửng, mắt hơi khép mang chút mê man.
Đồng bọn hắn cười gian một tiếng: “Người ta là lão Đại, không ăn thịt chẳng lẽ còn cho mày ăn, cũng không tự soi lại bản thân mình...”
“Biến biến biến! Lúc nào rồi còn nói thế?” Tên thổ phỉ cho ra hết tồn đọng, cái bụng khó chịu nãy giờ cuối cùng cũng đã dễ chịu chút xíu, vừa tính thắt dây lưng quần lại, “Cái nơi chim không thèm ỉa này kiếm không ra đám con gái nào để giải buồn, thật sự chán tới phát điên.... Mấy người lão Đại lần nào cũng chơi đến không biết trời đất, ôi cái tiếng này, đầu làng chơi cuối làng còn nghe thấy, cũng không thèm quan tâm tới cơn nghẹn của chúng ta...”
Tên đồng bọn cười, móc mỉa hắn: “Haizzz, cứ nói thẳng là mày muốn ngủ với đám con gái đi.”
Tên thổ phỉ nuốt một ngụm nước bọt: “Ừ, bố mày muốn đấy, mày dám nói mày không muốn không?”
Hai người bọn chúng có nhiệm vụ tuần đêm, cũng không dám chạy đi quá lâu, thắt dây lưng xong liền chuẩn bị trở về.
“Đợi đã!”
Ngay lúc muốn đi, tên thổ phỉ bị đồng bọn kéo lại, hắn bực tức gắt lên: “Muốn phụ nữ thì tự đi kiếm đi, đừng có nắm tay bố mày.”
“Má mày! Nói chuyện nghiêm túc, mày xem coi chỗ này hình như có cái gì đó?”
Nói xong, hai người nhìn nhau, trong lòng có chút lo sợ bất an, sợ trong bụi cỏ có rắn độc hay thứ gì đó không sạch sẽ.
Vừa nghĩ tới những việc bọn hắn mới làm, trong lòng ngày càng loạn như cào cào, hai tay hai chân đều bắt đầu lạnh ngắt.
“Hình như là người.... mày đi xem xem!”
Là người?
Tên thổ phỉ còn chưa kịp phản ứng, tên đồng bọn đã đẩy hắn một cái, khiến cả người hắn mất thăng bằng ngã vào bụi cỏ. Mặt hắn liền dính đầy chất lỏng nhơn nhớt tanh tưởi. Cùng lúc đó, hai tay hắn cũng sờ trúng cái gì đó mềm mềm lạnh lẽo.
“Ối mẹ ơi... Ma!!!!!”
Tên thổ phỉ bị dọa tới mức quên mất mình đang ở đâu, từ trên đất bắn dậy bò theo hướng ngược lại.
Tên kia cũng bị dọa cho hết hồn, tay run run, quăng luôn cục đá đánh lửa trong tay.
“Ma... cái gì mà ma!”
Ngay lúc hai tên bị dọa mất mật đang chuẩn bị chạy vắt giò lên cổ thì đương gia của bọn họ tới.
“Có ma đương gia ơi! Chỗ này... này... ma lạnh ngắt à!” Tên thổ phỉ bị dọa cho hồn bay phách lạc, khuôn mặt dính đầy chất lỏng hiện rõ nét hoảng loạn, run rẩy chỉ vào bụi cỏ.
“Ma quỷ cái gì!” Tên đương gia kia nghe xong trong lòng giật mình, nhưng cũng không muốn vì vậy mà mất mặt, cứng miệng nói, “Bố mày muốn xem xem, là thứ gì giả thần gia quỷ. Hai tên vô dụng, mới có vậy đã bị hù mất mật!”
Hắn lấy hết can đảm bước lên một bước, đá vào bụi cỏ. Quả nhiên, đá trúng một vật nặng, sém chút làm cho hắn hết hồn hết vía.
Nhưng cũng vì như thế, vật nặng mới nghiêng qua một bên, để lộ một khuôn mặt đầy máu, mắt trừng to, dưới ánh trăng lạnh lẽo vô cùng khủng khϊếp! Người này chết không nhắm mắt, cổ quẹo sang một bên một cách kỳ dị.
Bọn chúng đều bị cảnh tượng trước mắt dọa mất hồn, nhưng cũng rất nhanh chóng phản ứng lại, người này chẳng phải là Nhị Cẩu Tử canh cửa sao?
“Má nó, ma quỷ đâu ra! Có người tập kích trại!
Tập kích trại!
Lúc này á!
Hai tên thổ phỉ giờ mới phản ứng lại, chỉ là bọn họ bị dọa cho nhũn hết tứ chi, nhất thời ngay cả đứng cũng đứng không nổi.
“Đồ ăn hại!”
Tên đương gia tức giận mắng một câu, quay người vừa chạy vừa quát to: “Tỉnh lại mau, có địch tập kích trại!!!”
“Viu!!!”
Một tiếng xé gió nhẹ nhàng vang lên.
Mũi tên vạch phá màn đêm vẽ nên đường ánh sáng màu bạc, cắm vào một bên cổ vị đương gia đó, sau đó xuyên ra ngoài.
“Ồ, có cá lọt lưới.”
Khương Bồng Cơ đứng trên mái nhà gần đó, hạ chiếc nỏ trong tay xuống.
Hai tên thổ phỉ bị dọa đến ngu người, trừng mắt nhìn tên đương gia đùng một tiếng ngã xuống đất, nhanh tới mức bọn chúng không kịp phản ứng.
Cổ bọn chúng cứng ngắc quay lại.
Người kia đứng ngược ánh trăng, trong tay cầm một cây nỏ hình thù kỳ quái.
Khuôn mặt như nhiễm sương giá lạnh đến dọa người
“Bắt hai tên này lại luôn đi.” Khương Bồng Cơ quét mắt nhìn hai tên thổ phỉ, phân phó cho bộ khúc vừa đuổi tới. “Lục soát thêm một lần nữa xem trại này có cá lọt lưới không. Nếu như ngoan ngoãn quy thuận thì tha một mạng, nếu phản kháng... gϊếŧ không cần hỏi.”
Tiếp theo đó là lúc vui vẻ chia của rồi.