Hệ Thống Livestream Của Nữ Đế

Chương 123: Con trai ta thật lợi hại (2)

Khương Bồng Cơ lạnh mặt không có ý chào hỏi, Liễu Xa nở nụ cười nhạt nói: “Ừ, đây chính là Lan Đình.”

Nói đến đây, ông không hề có ý giới thiệu tiếp, thiếu nữ kia dường như cũng nhận ra được điểm này, trên mặt lộ vẻ ngượng ngùng.

Khương Bồng Cơ ngồi xuống, hai mắt như đang nhìn vào nước trà trong chén, nhưng trên thực tế lại đang cùng Liễu Xa đánh giá vị “thiếu nữ” trước mặt này.

Thiếu nữ này không có gì đáng nói, nhìn thì ngụy trang có vẻ khéo léo, nhưng thực chất lại chồng chất sơ hở.

Khương Bồng Cơ dám chắc, dù cho mắt cô có mù cũng có thể ngửi được mùi hôi khó ngửi trên người cô ta.

Thái độ của Liễu Xa lại càng khiến người khác hứng thú hơn.

Mặc dù ông luôn duy trì vẻ như thân thiết, nhưng nụ cười lại xa cách. Một bộ nghiêm túc tiếp đãi khách, song từ ánh mắt và sự biến hóa trên gương mặt, cộng thêm động tác ngón tay của ông, những thứ này nói rõ một sự thật, ông vô cùng chán ghét thiếu nữ kia.

Không!

Nói chán ghét hình như quá nhẹ.

Loại cảm giác kia, nó giống như vào đêm giao thừa, bạn phát hiện trong đĩa thức ăn ngon bỗng chứa đầy thi thể thối rữa của động vật và các loại giòi bọ lúc nhúc, khiến người ta tởm lợm.

Thiếu nữ kia dường như có ý dẫn chủ đề nói tới Khương Bồng Cơ, nhưng lại bị Liễu Xa tỉnh bơ gạt đi. Hai người nhìn như trò truyện rất vui vẻ thân thiết, cơ mà thực chất chỉ nói những chuyện linh tinh. Rồi, thiếu nữ kia nhắc đến mục đích chính của lần thăm viếng này, cô ta hi vọng có thể gặp mặt Kế phu nhân.

Khương Bồng Cơ vốn tưởng rằng Liễu Xa sẽ từ chối hoặc trì hoãn, không ngờ ông lại đáp ứng luôn. Cô cau mày nói với Liễu Xa: “Lang y nói mẫu thân có tâm sự trong lòng, việc này không có lợi cho sức khỏe. Nếu như biết được người nhà bên ngoại đến thăm, có lẽ sẽ vui hơn một chút. Biểu tỷ lâu không tới Liễu phủ, sợ rằng không rõ đường đi lối lại trong phủ, Hi mạn phép dẫn biểu tỷ đi thăm mẫu thân một chuyến.”

Liễu Xa lén nhíu mày nhưng cũng không nói gì.

“Biểu tỷ nhìn Hi như thế làm gì?” Khương Bồng Cơ giống như có mắt mọc sau gáy, chuẩn xác bắt được cái nhìn trộm của đối phương.

Thiếu nữ bị tóm thóp, thẹn thùng nói: “Biểu đệ đi ở phía trước, sao lại nói ta nhìn trộm đệ chứ?”

Khương Bồng Cơ lạnh nhạt ồ một tiếng.

Đám khán giả trợn tròn mắt, bọn họ vẫn đang chờ đợi cô thể hiện với Loli đó nha, giờ là hết rồi sao?

[Hầu Đan Đan]: Streamer không được như thế #icon khóc ròng, cùng Loli giao lưu nhiều hơn chứ?

[Cương Chính Diện]: Luôn cảm thấy phản ứng của Streamer có chút không đúng lắm, hình như che giấu cái gì đó.

[Liên Minh Lão Phịch Thủ]: Là một lão phịch thủ dày dặn kinh nhiệm tôi đã hiểu được dụng ý của Streamer, thiếu nữ kia có vấn đề!

Từ then chốt là “lão phịch thủ” và “thiếu nữ có vấn đề”, kéo dài ra có nghĩa là những lời của Khương Bồng Cơ vừa nói có ẩn ý.

Trong chốc lát, toàn bộ người xem của phòng livestream tỏ vẻ vô cùng khϊếp sợ.

Tuy nhiên, cũng có đứa bé thuần khiết không hiểu, ngây thơ hỏi.

[Ăn Nho Không Bỏ Vỏ]: Có cảm giác hình như các bác đều hiểu hết rồi là sao ta? Ai đó có thể giải thích một chút được không?

Thấy bình luận này, đám lão phịch thủ tỏ vẻ khó khăn lắm mới phát hiện ra một mầm non sạch sẽ, thuần khiết ở trong đám nước đυ.c, chúng ta vẫn không nên làm ô nhiễm nó thì hơn.

Nhưng không ngờ, Khương Bồng Cơ lại chặn ngang một cước.

[Streamer V]: Đợi em tới tuổi rồi sẽ tự biết!

[Ăn Nho Không Bỏ Vỏ]: Á! Bao nhiêu bình luận như này, Streamer có thể nhìn thấy em, lại còn trả lời lại nữa, cảm thấy thật vinh hạnh.

Khương Bồng Cơ cười trong lòng, đâu có chỉ chú ý đến bình luận của mình người này, bình luận của tất cả mọi người cô đều xem hết.

Vận may của hai người khá tốt, Kế phu nhân vừa mới tỉnh dậy, tinh thần trông vẻ cũng không tồi.

Nghe tỳ nữ chuyển lời của Khương Bồng Cơ lại, vẻ mặt của Kế phu nhân hơi ngẩn ra, bà cau mày nói: “Đỡ ta dậy.”

Kế phu nhân ngồi ngay ngắn trước bàn trang điểm, lạnh nhạt nhìn vào gương mặt tiều tụy trong chiếc gương đồng, mặc cho tỳ nữ trang điểm cho mình.

Mái tóc dài vấn thành búi, vì vẫn đang mang bệnh nên không đeo nhiều trang sức, chỉ điểm xuyết hai cây trâm, không đến mức hiện quá mộc mạc. Bộ quần áo nhăn nhúm trước khi ngủ cũng đã được thay ra, đổi thành bộ thường phục ở nhà.

Dưới bàn tay kỳ diệu của tỳ nữ, sắc mặt uể oải, tiều tụy lúc trước đã không còn, thay vào đó vài phần biếng nhác, hoa lệ.

“Như thế này càng tốt, đi gặp vị kia một lần...” Kế phu nhân lộ ra một nụ cười diễm lệ như hoa mẫu đơn, khí thế cũng thêm có vài phần mạnh mẽ, bức người, “Cháu gái yêu quý của ta!”

Vừa rồi hình như khí thế của phu nhân có chút giống vẻ tự cao tự đại ngày thường của Điệp phu nhân?

Điều này nhất thời khiến một số tỳ nữ ít trải đời giật thót, lại cũng không dám đem những suy nghĩ này biểu lộ ra ngoài, ngược lại càng thêm cung kính hầu hạ Kế phu nhân.

Khương Bồng Cơ nhìn Kế phu nhân trang điểm mới lạ, ngồi ngay ngắn ở vị trí chính giữa phòng thì âm thầm nhướn chân mày, quả nhiên càng sợ cái gì thì nó càng đến.

“Sắc mặt của mẫu thân hôm nay nhìn tốt hơn hôm qua nhiều.” Khương Bồng Cơ thản nhiên nói một câu, muốn cản trở tầm mắt giữa Kế phu nhân và vị thiếu nữ kia. Đáng tiếc là, cái thân thể này của cô mới có 12 tuổi, còn chưa dậy thì nên so với “thiếu nữ” phía sau còn lùn gần một cái đầu.

“Vị này là?” Kế phu nhân gật đầu, yêu thương nhìn Khương Bồng Cơ, nhưng đợi đến khi nhìn thấy dung nhan “thiếu nữ” quen thuộc đến đáng chết phía sau cô, nụ cười ở khóe môi bà không khống chế được cứng ngắc lại. Bà nhanh khôi phục lại trạng thái bình thường, nhẹ giọng trêu đùa, “Đây là nương tử nhà ai mà diện mạo duyên dáng, động lòng người thế này? Chẳng trách, hôm nay con dẫn tới đây, có ý tứ gì không?”

Lần này đến lượt Khương Bồng Cơ cạn lời, cô phụng phịu nói: “Mẫu thân đừng có trêu ghẹo con nữa, không lại làm hại đến danh tiếng của con gái nhà người ta. Lẽ nào, vừa rồi tỳ nữ bẩm báo với mẫu thân không nói rõ ràng sao? Hôm nay trong nhà có khách, là họ hàng nhà ngoại của mẫu thân.”

Kế phu nhân lúc này mới lấy khăn che miệng cười khẽ: “Con ấy à, đúng là lớn rồi, ta trêu ghẹo hai câu cũng không được.” Kế phu nhân nói xong lời ấy, tầm mắt lúc này mới chính thức chuyển đến trên người “thiếu nữ“.

Bà bình tĩnh đánh giá người này một lượt rồi lộ ra vẻ hốt hoảng: “Diện mạo này ngược lại vô cùng quen thuộc, không biết là con của vị tỷ muội nào? Sao lại để mặc cho một nữ nhi như cháu ngàn dặm xa xôi chạy tới Hà Gian này?”

Thiếu nữ hơi khó xử quay đầu nhìn Khương Bồng Cơ rồi lại vò vò cái khăn trong tay, ánh mắt quyến luyến mang theo bực bội nhìn Kế phu nhân.

Đây là tiết mục gì?

Đây là ra hiệu, cô ta có lời quan trọng nói nói với Kế phu nhân, “người ngoài” như cô không thích hợp ở đây sao? Khương Bồng Cơ trầm mặc nhìn ánh mắt và động tác của thiếu nữ kia, trong lòng nở một nụ cười lạnh.

Người thông minh như cô, sao lại không nhìn ra ám thị của thiếu nữ chứ? Chỉ là, cô không muốn thuận theo ý của cô ta mà thôi.

Khương Bồng Cơ không chịu xê dịch nửa bước cũng không cho thiếu nữ và Kế phu nhân có cơ hội đơn độc trò chuyện.

Không khí tràn ngập ngượng ngùng.

Cuối cùng, vẫn là Kế phu nhân lên tiếng, Khương Bồng Cơ đành tạm thời ra ngoài.

Mặc dù bị đuổi ra ngoài song ngũ giác* của cô lại trong nháy mắt được đề cao. Cho dù có là khoảng cách 30-50 thước, cô cũng có thể nghe rõ ràng hai người trong phòng trò chuyện.

*Ngũ giác: gọi tắt của năm giác quan, các cơ quan này bao gồm: thị giác, thính giác, vị giác, khứu giác và xúc giác.

Cũng không phải nói cô có tâm tư gì mà thực sự là vì không yên lòng về Kế phu nhân mà thôi.

Xác định Khương Bồng Cơ đi xa rồi, Kế phu nhân mới hướng về phía thiếu nữ kia nói: “Ngươi đã lớn rồi.”

Kế phu nhân vừa mới mở miệng, thiếu nữ kia đột nhiên quỳ xuống, quỳ tới trước mặt Kế phu nhân, lời nói mang theo vài phần nghẹn ngào: “Mẫu thân! Con nhớ người!”