Giờ phút này Ngụy Tĩnh Nhàn chẳng còn tâm tư đâu mà để ý đến những chuyện này, nhưng mà Vạn Tú Nhi đang nói chuyện với cô, xuất phát từ lễ phép cô vẫn phải đáp lại hai câu: “Trước đây, huynh ấy đều có thể dùng cung tên nặng để săn mồi, có bắn cách một trăm bước cũng chỉ là trò trẻ con, nghĩ đến Trịnh lang quân lần này chắc phải chịu thiệt rồi.”
Sau đó, Ngụy Tĩnh Nhàn lại nói thêm một câu: “Nếu như thua, huynh ấy đương nhiên không có chỗ tốt gì. Nhưng nếu như thắng đẹp thì ai lại quan tâm đến đầu đuôi câu chuyện ra sao đâu, chỉ có thể nhớ tới tài nghệ bắn tên của huynh ấy rất tốt, giương được cung một thạch, bắn được quả đặt cách cả trăm bước.”
Vút một tiếng, chỉ trong chớp mắt, mũi tên thứ ba đã bắn rơi quả kiwi, cắm đúng vào chính giữa không lệch một ly.
Bốn phía chìm vào im lặng, thậm chí ngay đến trong mắt Phong Cẩn cũng hiện lên vẻ kinh ngạc.
“Cây cung này...” Phong Cẩn cầm lấy cây cung trong tay Khương Bồng Cơ, vừa cầm vào tay liền biết nó không tầm thường, thử kéo một cái, trọng lượng của cây cung càng vượt ra ngoài dự đoán của cậu ta, “Cây cung này ít nhất cũng phải nặng một thạch, đúng chứ?”
“Ừm, một thạch, nhưng vẫn còn nhẹ, lại còn là cung mới chưa dùng được bao lâu, lúc kéo cảm giác không đã.”
Một thạch???
Loại cung mà dù có là đại đa số đàn ông trưởng thành cũng khó mà kéo căng hết cung? Càng đừng nói đến chuyện có thể kéo ra một cách nhẹ nhàng thoải mái như Khương Bồng Cơ vừa mới nãy, từ đầu đến cuối chẳng thấy trán cậu ta xuất hiện một giọt mồ hôi nào?
Mà khán giả trong phòng livestream thì mặt mũi đều ngắn tũn hết cả, cung một thạch... trâu bò lắm à?
[Chỉ Yêu Thiết Quan Âm]: Tuy rằng không hiểu, nhưng vẫn phải cố tỏ ra nghe hiểu, hơn nữa còn cảm thấy bác Streamer nhà mình rất trâu bò nữa _(:з)∠)_
[Sailor A Uyên]: Vị nào giỏi sử có thể phổ cập một chút, một thạch bằng rốt cuộc là bằng bao nhiêu được không?
[Ngủ Hết Nam Thần Tam Quốc]: #cười cao ngạo#, căn cứ vào từng thời kì lịch sử khác nhau, một thạch tương đương từ 30 kg đến 60kg, thế giới của bác Streamer thì tui không rõ, nhưng mà nhìn biểu cảm của bạn Phong shota thì tui cảm thấy chắc hẳn là vượt ra khỏi phạm vi của một thiếu niên 12 tuổi bình thường có thể làm được.
Các khán giả còn đang bận thảo luận xem một thạch rốt cuộc là bằng bao nhiêu, còn Khương Bồng Cơ thì đã sớm quen với việc tảng lờ cái màn hình livestream này rồi. Cô không quên mục đích của bản thân mình đâu, cô cười với Trịnh Bân nói, “Bây giờ đến lượt ngươi!”
Trịnh Bân hiện tại đã lỡ đâm lao thì phải theo lao, nếu như không đồng ý thì sự sỉ nhục này còn lớn hơn nhiều so với việc hắn ta bắt nạt Từ Kha lúc trước. Hắn ta bắt nạt hạ nhân của Liễu Lan Đình để xả giận thì người ta liền trực tiếp làm xấu mặt hắn để trút giận. Trịnh Bân cố nhịn xuống lửa giận đang ứa ra trong lòng, không quan tâm đến ánh mắt cầu xin của thư đồng, hắn lạnh giọng quát lớn lệnh thư đồng đi cách ra năm mươi bước, đội quả lên đầu.
So với sự bình tĩnh của Từ Kha, thư đồng của Trịnh Bân đương nhiên có hơi hoảng loạn, hai cẳng chân run lẩy bà lẩy bẩy, quả kiwi trên đầu lắc lư không yên. Khi nhìn thấy Trịnh Bân giương cung lên, hai chân gã liền mềm oặt, quỳ sụp luôn trên mặt đất, rồi quần áo của gã dần dần bị thấm ướt một mảng.
Ầu, thế mà sợ đến mức tiểu cả ra quần?
Khương Bồng Cơ nhướng mày, cực kỳ lưu manh mà huýt sáo một tiếng, quay sang Trịnh Bân đang đen sì mặt mũi, nhe hàm răng trắng bóc ra cười cợt: “Chán rồi, không chơi nữa.”
Trịnh Bân: “...”
[Điều Hòa Sưởi Trung Ương]: L*иg tiếng thay cho bác Streamer nè: Hừ, giả vờ cool ngầu xong hất mặt bước đi, cảm giác thật cmn kích thích.
Khương Bồng Cơ: “...”
Khương Bồng Cơ vừa nói xong, Từ Kha và Đạp Tuyết đều đồng loạt đứng vào bên sườn cô, con ngựa trắng thì kiêu ngạo hất bờm sải bước đuổi theo chủ nhân.
Trịnh Bân một lúc lâu sau mới lấy lại được tinh thần, hắn ta căm tức quẳng cây cung trong tay xuống mặt đất, nghiến răng nghiến lợi mắng: “Đồ mãng phu!”
Phong Cẩn đứng một bên hết ngẩng đầu lên nhìn trời, lại cúi xuống nhìn đất, chỉ không có nhìn Trịnh Bân... cậu ta có thể nói Liễu Lan Đình thực chất là một cô gái không?
Vu Mã Quân thấy thế thì nghẹn họng trân trối, một lúc lâu mới nói được: “Quái lạ, làm sao mà Liễu Trọng Khanh lại có thể dạy dỗ ra một lang quân cuồng ngạo phóng túng như này?”
Đây nào đâu phải là quân tử?
Rõ ràng là một lãng tử!
“Bây giờ thanh niên trẻ tuổi nông nổi còn thiếu sao, đợi khi nào cậu ấy lớn rồi tự khắc sẽ biết quay đầu thôi.”
Chỉ một câu nói nhẹ bẫng của Phong Cẩn liền xác định tính chất của câu chuyện này.
Thiếu niên hành động theo cảm tính thôi mà, tuy rằng hành vi của Liễu Hi cuồng ngạo phóng túng nhưng xét sâu hơn thì đây cũng là một kiểu thời thượng đấy, biết không?
Bây giờ Quốc đô của Đông Khánh - thành Thượng Dương cũng cực kì thịnh hành kiểu “cuồng” như thế này, có một vài lang quân sĩ tộc sau khi dùng thuốc phiện xong còn lột hết y phục ra, tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ chạy như điên khắp nơi... so ra thì, hành động này của Liễu Lan Đình đã là cực kỳ ngoan ngoãn bảo thủ rồi.
Thượng Quan Uyển ngồi trên lưng ngựa chứng kiến tất cả, cô nhóc cũng chẳng thích cái tên Trịnh Bân đó, nhưng mà cảnh tượng vừa rồi thật khiến lòng người sảng khoái.
“Thật không ngờ, Lan Đình ca ca cũng có tính thù dai như vậy đấy.”
Thượng Quan Uyển không bò xuống được, dứt khoát ở trên ngựa để con ngựa chở mình đi theo Khương Bồng Cơ.
“Thù dai? Lời này của Uyển Nhi không đúng rồi, Lan Đình ca ca nhà muội quang minh lỗi lạc, từ trước đến nay chưa từng ghi thù ai bao giờ.” Khương Bồng Cơ cười nói.
Những người xung quanh nghe thấy câu này đều cảm thấy quá là vô sỉ, người này cứ cố dát vàng lên mặt mình, lại không ngờ rằng cô lại bổ sung thêm một câu: “Bởi vì ta từ trước đến nay đều báo thù luôn và ngay, đâu cần giữ đến sau này, phí đầu óc đi ghi nhớ làm gì?”
Nói rồi cô giúp Thượng Quan Uyển xuống ngựa: “Bảo với Tĩnh Nhi một câu hộ ta, những người có mặt ở đây hôm nay không ai phù hợp với muội ấy cả.”
“Uyển Nhi biết rồi.” Thượng Quan Uyển có chút không muốn quay lại chỗ các quý nữ, “Muội sẽ nói riêng với Tĩnh Nhàn tỷ tỷ.”
Giải quyết xong hết mọi chuyện, Khương Bồng Cơ mới có thời gian đi xử lý Từ Kha. Giọng điệu của cô không tốt chút nào, vẻ mặt lại khó nhìn ra vui giận: “Về nhà sẽ nói chuyện tử tế với ngươi sau.”
Một bên khác, Vu Mã Quân lại nảy sinh lòng hiếu kỳ chưa từng có với Khương Bồng Cơ. Hắn ta nhìn Khương Bồng Cơ với ánh mắt nóng rực: “Tuy rằng lông bông cuồng ngạo, nhưng cũng coi như là một thiếu niên đầy triển vọng, Hoài Du có thể giới thiệu cho ta chứ?”
Nhìn người Phong Cẩn dẫn đến, Khương Bồng Cơ nhướng mày đầy ám chỉ: “Huynh đệ?”
Gương mặt trắng nõn của Phong Cẩn thoắt cái đã đỏ hồng lên, vì đã biết cái sự không đứng đắn của con người này bằng không thì cậu ta cũng sẽ thật sự ngây thơ cho rằng cái từ “huynh đệ” này chính là huynh đệ bình thường: “Lan Đình đừng đùa, lẽ nào cậu đã quên mất cậu ấy? Khi còn trong trại phỉ, cậu cũng từng gặp qua cậu ấy rồi mà?”
Trại phỉ? Chuyện lúc nào thế?
Vẻ mặt Vu Mã Quân mù tịt, tỏ vẻ không biết gì.
Khóe môi của Khương Bồng Cơ vẫn luôn giữ vẻ cười mà như không: “Ồ? Nghe Hoài Du nói thế ta cũng có đôi chút ấn tượng đấy.”
Mi mắt Vu Mã Quân giật một cái, hắn thực sự không biết là hai người này đang nói cái gì.
“Đúng thế, lúc đó Tứ lang quân đang bị nhiễm phong hàn sốt cao, hôn mê bất tỉnh, nếu không có Lan Đình giữ lại e rằng...” Thái độ của Phong Cẩn rất thoải mái tự nhiên, như thể đang nói chuyện phiếm bình thường, “Lúc nãy muốn giới thiệu cho hai người với nhau nhưng không ngờ chuyện lại phức tạp thành như vậy, kéo dài đến tận bây giờ.”
Vu Mã Quân nghệt mặt, đây là hở ra cái lại có thêm một ân nhân cứu mạng sao?
Nhưng mà, thêm thì thêm thôi, vừa hay có thể mượn mối quan hệ này để tiếp xúc với Liễu Trọng Khanh.