Chương 135
Con thuyền cô độc lay động, sóng nước ung dung.
Nữ tử lắc lư, xuyên qua nước xanh mênh mông, chiếu rọi ra cảnh tượng đẹp đẽ và da^ʍ mỹ.
Thuyền nhỏ không lớn, vì sự lắc lư của nam nữ giữa những làn sóng, không ngừng đong đưa trên mặt nước, vẽ ra từng đợt tiếng vang mập mờ…
“A… Già Diệp… sâu quá… ưm… không được…”
Kèm theo tần suất lắc lư, tiếng nữ tử rêи ɾỉ từng đợt rồi từng đợt, tiếng ngâm nga không hề đứt quãng.
“Vừa rồi là ai nói?” Hắn bóp eo thon không đủ một nắm của nàng, nắm vuốt mông tròn no đủ, côn ŧᏂịŧ xuyên qua tầng tầng thịt mềm tắc nghẽn, đâm thẳng vào chỗ sâu nhất giữa lỗ nhỏ, “Làm sâu thêm chút, hả?”
Ngữ khí hắn trầm thấp, mang theo âm thanh làm mê hoặc người khác, dụ dỗ nữ tử dưới thân quay đầu nhìn hắn, ánh mắt hai người quấn quýt si một chỗ, hạ thể kết hợp chặt chẽ hơn, tới tột đỉnh!
A... A. . . Nơi đó. . . Ưʍ. . .
Hoa huyệt của nữ tử thít chặt từng đợt, mắt thấy mông trắng nàng giãy dụa như nổi cơn điên, nam nhân phía sau biết được nàng đã sắp tới cao trào, một bàn tay vẫn cầm eo nhỏ, một tay khác chuyển qua chỗ giao hợp, trêu chọc một chút liền tìm được hoa châu nhỏ đã nở lớn như đậu kia.
Hắn bóp thịt châu mẫn cảm kia chậm rãi dùng sức, dưới thân đút ra đút vào càng vô cùng hung mãnh…
Cánh tay mảnh khảnh của nàng treo trên thuyền loạng choạng, miệng nhỏ khẽ nhếch, mị nhãn như tơ, đang chờ tình làng đưa nàng lêи đỉиɦ cao vui sướиɠ…
Lại không ngờ đến, áp lực âm hạch dưới thân truyền lên chợt giảm, ngay cả huyệt nhỏ bị lấp đầy cũng buông lỏng trong nháy mắt.
Hắn lại bỗng nhiên rút ra tại giờ phút này!
“Già Diệp?” Nàng khó chịu níu đầu thuyền, một đầu tóc đen tán loạn, mắt sáng như sao mông lung, thân thể trần trụi mềm mại hiện ra ánh sáng óng ánh dưới ánh trăng.
“Trừng phạt nàng lừa gạt ta nhiều lần.” Hắn dù bận vẫn ung dung kiếm chỗ dễ chịu hơn chút ngồi xuống, dung mạo như ngọc, vẻ mặt khoan thai, vật lớn dưới hông vẫn cao vυ't lộ ra ngoài hai chân dài.
Nàng tự biết đuối ly, chui qua như mèo nhỏ, tựa vào eo hắn, nắm lấy kéo nhẹ nhúm lông giữa hai chân hắn, một tay nhỏ khác còn vuốt ve l*иg ngực hắn, xoa tới xoa lui…
Cuối cùng hắn không còn cách nào khác, ôm nàng lên đùi, đôi mắt hẹp dài hơi rũ xuống, nhìn nữ nhân vốn dĩ xấu hổ lại tự tay cầm côn ŧᏂịŧ to dài của hắn, nhét vào huyệt nhỏ ướŧ áŧ của mình.
“Ừm, thoải mái quá…” Nàng lại lộ ra vẻ mặt vui sướиɠ.
Quả thực là… quá quyến rũ người khác!
Hắn cứ như thế hai tay giữ eo nhỏ của nàng, giúp đỡ nàng nuốt vật lớn của mình, dáng vẻ nhìn như lạnh nhạt, chỉ có chỗ đuôi mắt có gân xanh mơ hồ nổi lên, có thể mơ hồ thể hiện ra hắn cũng vì chuyện tìиɧ ɖu͙© này mà hãm sâu trong đó, khó mà tự kiềm chế!
“Tự mình làm đi, Tiểu Vũ Mao.” Sau đó, hắn thả lỏng eo nàng ra, cả người nằm xuống, mặc cho mỹ nhân mảnh mai mà xinh đẹp tự mình cưỡi trên háng hắn, từ trên xuống dưới, phun ra nuốt vào dươиɠ ѵậŧ kích thước kinh người kia.
Việc này bất luận là mới trước đó hay là quá khứ xa xưa trong trí nhớ đều là đãi ngộ chưa từng được hưởng thụ…
Thời khắc này nàng thật sự vứt bỏ ngượng ngùng, vứt bỏ tất cả mọi thứ, toàn tâm toàn ý cảm nhận vui sướиɠ được giao hợp cùng hắn…
“Ừm… Già Diệp… cho ta… bắn vào trong ta…”
Lúc tìиɧ ɖu͙© dày đặc, tiếng rêи ɾỉ du dương không dứt của nàng vất vả chắp vá thành một câu ngắn gọn.
Lại vô cùng rung động!
Quyến rũ người khác muốn phát cuồng!
Hận không thể thật sự đâm nát nàng như thế, không cần nhìn thêm bất kỳ dáng vẻ nàng quyến rũ nam nhân khác nữa, lo lắng nàng bị nam nhân khác đưa đi.
Không sai, bốn năm trước cũng như thế, hắn đưa nàng đi muốn thoát khỏi tất cả hỗn loạn thế gian, đến một nơi không ai quấy rầy, lại không nghĩ trên đường gặp chuyện ngoài ý muốn, chia lìa khỏi nàng như thế…
Hắn chắp vá ký ức chưa khôi phục hoàn toàn của mình, càng đè nén càng cảm thấy cuồn cuộn không ngừng, cảm xúc dâng trào vượt qua bản thân tưởng tượng…
Đây là tình cảm mãnh liệt mấy chục năm cuộc đời mình chưa từng trải qua.
Tất cả nguyên nhân gây ra chỉ vì một nữ nhân trước mắt này.
…
Hắn như mong muốn của nàng, bắn tinh hoa tích trữ mấy ngày vào trong cơ thể nàng, đồng thời đưa nàng lên cao trào, lại trong tiếng rêи ɾỉ yêu kiều đút hai ngón tay vào trong miệng nàng, miệng phía trên cũng bị chặn lại, giống như hoa huyệt phía dưới vẫn bị côn ŧᏂịŧ của hắn ngăn chặn, thủy dịch ào ạt, không có lỗ hổng trút xuống.
“Lan Diệp, chính xác là ta nhặt được bên dòng suối vào bốn năm trước.”
Không biết tạo sao, hắn lúc trước kiệm lời ít nói, bỗng nhiên muốn trò chuyện thêm với nàng.
Có lẽ là bốn năm tách rời này, lời nói hai bên bỏ lỡ quá nhiều… nàng từng chảy nước mắt, trái tim từng bị tổn thương, rõ ràng dù nhiều ký ức chưa chắp vá đầy đủ hoàn toàn nhưng lúc trước nàng ở trước mặt hắn đưa tình không đưa lời nói, trong từng chớp mắt sợ sệt muốn nói lại thôi kia, đăm chiêu suy nghĩ, hắn dường như đột nhiên hiểu hết.
“Bốn năm này, ta chưa từng chạm vào nữ nhân khác…”
Hắn ôm nàng toàn thân mềm nhũn vào lòng.
Hai người cứ như thế, hạ thân vẫn sít vào một chỗ như cũ, thân trên dính chặt vào nhau, cùng dựa vào thuyền nhỏ lẻ loi trơ trọi, cùng với nước hồ bốn phía tĩnh mịch, nhấc mắt nhìn bầu trời đêm xanh thẳm trên đỉnh đầu. Ánh trăng hòa nhã, ánh sáng lấp lóe, hắn hôn đỉnh đầu nàng, lải nhải liên miên năm tháng mình ở trong núi.
Nàng lẳng lặng lắng nghe, khi thì cười, khi thì có nước mắt tràn ra khóe mắt, làm ướt ngực hắn.
Chia ly mặc dù khổ nhưng thời gian bên nhau còn dài.
Vẫn tốt, cuối cùng bọn họ vẫn tìm được lẫn nhau, từ đó họa phúc cùng hưởng.
Hoàn chính văn.