Chương 74: Giữa da^ʍ ngôn uế ngữ, bị làm cho phun trào
Edit: Tuổi trẻ chưa trải sự đời
Như phát hiện nàng đang dò xét, con “đại mãng” bị sự tò mò của nàng làm cho ngượng ngùng chốc lát, sau đó lại chui vào luồn ra trong cơ thể nàng, cứ một lúc thì biến mất tăm, một lúc lại luồn ra với tiếng “pặc”…
Lặp đi lặp lại như thế, khó mà tách rời.
Mặt Sí Nhi đỏ bừng, mắt nhắm nghiền không dám mở, bấy giờ, nàng chợt nghe tình lang dùng giọng trầm ấm dịu dàng thầm thì bên tai ——
“Nàng thấy không? Ta đang làm nàng…”
Lúc hắn nói từ “làm”, cảm giác mất hồn còn gấp ngàn lần mị dược mạnh nhất!
Hắn là Già Diệp, nam tử thanh lãnh tuấn tú như vậy mà vừa xoay thân nàng lại, vừa thổ lộ những câu từ da^ʍ uế…
Dòng nhiệt khắp người Sí Nhi như đang sôi sục. Nàng gọi tên hắn, tiểu huyệt co rút kịch liệt, xoắn chặt, miệng nàng đột nhiên thốt lên một tiếng kêu dâʍ đãиɠ cao vυ't: “Ai a… Sắp, sắp ra rồi… Già Diệp…”
“Cái gì sắp ra?” Trên gương mặt tuấn mỹ của thanh niên giờ không chỉ là llạnh nhạt nữa, hàng lông mày dài hẹp nhuốm một tầng dục sắc, hắn nhìn chằm chằm vào khuôn mặt nhỏ nhắn của thiếu nữ đang ửng đỏ vì đằm chìm trong du͙© vọиɠ, cây côn ŧᏂịŧ thô dài vẫn chậm chạp ra vào tiểu huyệt non mềm của thiếu nữ.
“Không biết! Ư a…” Sí Nhi lắc đầu mê loạn, bàn tay nhỏ không biết bám vào đâu, chỉ biết cố túm lấy da thịt rắn chắc của tăng nhân, móng tay thậm chí còn ghim vào, “Già Diệp, cho ta… A… Ta muốn…”
Rõ ràng là sắp ra rồi, nhưng có lẽ do lúc trước đã lêи đỉиɦ hai lần, bây giờ động tác của tăng nhân cũng không kịch liệt nữa… Thân thể nàng cứ nửa vời, thế nào cũng không chạm tới được cơn triều mê người kia!
“Nhìn chỗ đó đi, Tiểu Vũ Mao, nàng nói xem, chúng ta đang làm gì?”
Hắn vẫn bình thản, thậm chí, hắn còn rút dương căn ra một đoạn, chỉ chừa đầu nấm khổng lồ lại nghiền cán cửa huyệt non nớt —— khiến tiểu huyệt mềm mại như sắp nứt toác ra, hoa kính bên trong, đặc biệt là hoa tâm hỗn loạn giữa cánh đồng thịt non mềm, nhưng hắn vẫn chưa thoả mãn!
Sí Nhi bị hắn làm đến nỗi kiệt sức, ngấn lệ nhìn mặt nước đong đưa. Ở đó phản chiếu cảnh tượng da^ʍ mỹ, đập thẳng vào mắt nàng, càng đâm sâu vào lòng!
“Đang, đang làm… chuyện giữa phu thê với nhau…” Nàng vẫn là một cô nương da mặt mỏng, chưa từng được dạy dỗ, sao có thể nói trắng ra chuyện đó.
“Nói không sai.” Tăng nhân xuất thân cung đình, lại vào nam ra bắc nhiều năm hơi sửng sốt, sau đó cong môi, nở một nụ cười hơi tà khí, “Như mọi đôi phu thê, nam tử dùng cây côn ŧᏂịŧ dưới này cắm vào âʍ ɦộ của nữ tử —— cái này gọi là đâm huyệt, cũng gọi là ‘khoan giếng’…”
Sau câu nói da^ʍ tà của hắn, Sí Nhi cũng chỉ đành trơ mắt nhìn mặt nước phản chiếu cảnh nam tử tuấn mỹ nâng eo, tay buông lỏng, côn ŧᏂịŧ thô dài đột nhiên lấp đầy tiểu huyệt.
“A a a…”
Thân thể nàng còn nhanh nhạy hơn suy nghĩ, bên dưới hân hoan cắn lấy dương cụ thô tráng của nam tử, hoa tâm liếʍ mυ'ŧ không rời, đồng thời tiết ra từng dòng nước ấm!
“Sí Nhi mau nói xem, ai đang làm nàng?” Tiểu huyệt của nàng vốn đã căng chặt mê hồn, giờ lại vừa liếʍ mυ'ŧ, vừa tưới táp, khiến cho tăng nhân rốt cuộc không chịu nổi nữa, thở dốc hồng hộc, nói với giọng khàn khàn mê người, “Ai đang làm tiểu huyệt non mềm của nàng đây?”
“Là, là Già Diệp, a… Già Diệp ca ca…” Lúc này đây, Sí Nhi sao còn biết ngượng là gì, tất cả đều nghe theo tăng nhân điều khiến, thân thể hay ý thức cũng đều hãm sâu trong tìиɧ ɖu͙©, “Là Già Diệp đang làm ta… A… Tiểu, tiểu huyệt của ta…”
Như là phần thưởng ngọt ngào, mỗi lần nàng nói một câu từ dâʍ đãиɠ, hắn liền đâm nàng sâu hơn một chút, cứ thế hơn mười lần, bên dưới căng phồng của thiếu nữ bỗng nứt ra một khe bí ẩn, phun ra mặt nước một cột nước thật dài ——
Đây không phải lần đầu Sí Nhi phun nước, nhưng là lần sinh động nhất!
Đây là cảnh tượng như thế nào nhỉ! Trăng nở dưới nước, suối ánh cây xanh, sương mù uốn lượn, một đôi nam nữ có dung nhan diễm lệ đang ôm nhau với tư thế xấu hổ nhất, thiếu nữ mười mấy tuổi đang phun nướ© ŧıểυ như em bé ——
“Nướ© ŧıểυ” của nàng phun vào bên trong suối nước nóng, hễ gần ngưng thì thanh niên tuấn mỹ kia lại tàn nhẫn thúc vào nhục động một chút, nàng liền phun thêm một dòng nước ra…
Rốt cuộc thì dưới sự vây chặt của tầng tầng lớp lớp hành lang mềm mại, thanh niên không chống đỡ nổi nữa, hắn hừ nhẹ, cố lao vào hoa kính đang run rẩy của nàng thêm vài cái, cây côn ŧᏂịŧ như biến mất, chỉ còn hai chiếc túi đặt trên cửa huyệt trơn bóng của nàng, cuối cùng, hắn trút hết tϊиɧ ɖϊ©h͙ vào bên trong.
Bấy giờ nhìn xuống, thiếu nữ có vẻ đã trừ bỏ hết dược tính, nàng mệt mỏi đến nỗi mí mắt cũng lười nhấc lên, nặng trĩu đưa hồn vào giấc ngủ.