Trụ Trì, Xin Dừng Bước!

Chương 48: Ban ngày ban mặt, dâm tăng cường bạo cắm nhu huyệt

Edit: Tuổi trẻ chưa trải sự đời

Đâm vào thịt mềm trong tiểu huyệt của thiếu nữ thêm mấy cái, khuôn mặt tuấn mỹ của tăng nhân dần bớt lạnh lùng, thay vào đó mà một tầng mây ửng đỏ, khiến những đường nét trên khuôn mặt ấy trở nên nhu hòa và rõ ràng hơn.

Sí Nhi trong ngực hắn bị đâm cho lung lay sắp đổ, đôi tuyết nhũ lắc lư lên xuống không ngừng ——

Ban đầu nàng còn không biết cảnh này da^ʍ mĩ đến nhường nào, chỉ khi đôi tuyết nhũ đung đưa này bị gương đồng phản chiếu ánh sáng như tuyết, thai phụ bị tăng nhân đâm vào huyệt mới bừng tỉnh phát hiện tư thế mình lộ ngực, hơn nữa còn lên lên xuống xuống trên người nam tử xấu hổ thế nào!

“Già Diệp… A… Chàng, chàng nhẹ chút…” Từng tiếng rêи ɾỉ yêu kiều bị ngắt quãng, Sí Nhi cố gắng dùng hai tay che đi núi đôi lõα ɭồ của chính mình như để che đi chút xấu hổ, nhưng nàng cũng không chịu được cự vật của tăng nhân đang không ngừng cọ xát điểm nhạy cảm trong cơ thể nàng, “Nơi đó… A… Kỳ lạ quá…”

“Thoải mái không? Tiểu dâʍ đãиɠ?”

Từ ngữ thô tục lại buột thốt ra, lúc này Sí Nhi nghe được rành mạch, nàng nghiêng người, nhẹ nhàng bịt kín môi Già Diệp.

Bất ngờ thay, lưỡi dài mềm mại liếʍ qua ngón tay nàng, khiến cho nữ hài nhồn nhột, nàng bất giác buông tay, khiến cánh tay đang che đậy cảnh xuân cũng lỏng ra, tăng nhân thừa thế ngậm một ngọn núi bị lạnh nhạt đã khá lâu, hắn lập tức mυ'ŧ một cái thật sâu!

“A ừ ——“ Cùng lúc đó, tiểu huyệt tích lũy kɧoáı ©ảʍ đã lâu lại bị dươиɠ ѵậŧ to lớn tiếp tục rút ra đâm vào không ngừng, nàng dần dần được đưa đến đỉnh… Tăng nhân cắm thêm mấy chục cái thật sâu, Sí Nhi không chịu nổi kêu lên phóng đãng, nhũn hẳn ra trong ngực hắn, tóc đen tán loạn, mị nhãn như tơ, nàng đã đến cao trào của tìиɧ ɖu͙©.

Cảm nhận rõ ràng có một luồng dịch nóng tràn vào cơ thể nàng, tiếng thở gấp nam tính thô nặng giờ đây cũng hết sức mê người, nhưng mà điều làm cho nữ hài khó hiểu là trời quang mây tạnh rồi mà tăng nhân vẫn chưa có ý dừng tay ——

Hắn thậm chí còn không rút dục căn kia ra, nó cứ như cái nắp khổng lồ bịt miệng huyệt nàng lại, hắn chỉ khép xiêm y lại giúp nàng, sau đó nâng nàng lên, mặt đối mặt…

“Già Diệp?” Vốn lúc giao hoan đã là sau giờ Ngọ, vận động một hồi càng khiến Sí Nhi mệt không chịu nổi, mơ mơ màng màng ghé vào ngực hắn, nàng khó chịu dịch mông, muốn hắn rút dươиɠ ѵậŧ đã mềm nhũn nhưng vẫn còn lớn kia ra ngoài.

Tăng nhân hầu như không để ý tới nàng, sau khi sửa sang xiêm áo xong thì lập tức mở cửa đi ra ngoài ——

Nhìn bề ngoài, hai người đều ăn mặc chỉnh tề, nhưng chẳng ai ngờ, cây chuôi trần của cao tăng có mặt mũi tuấn tú xuất trần kia vẫn còn đang cắm trong người thiếu nữ bị bắt mở rộng chân trước ngực hắn…

Mặc dù hai người cũng từng kết hợp chặt chẽ như vậy ở địa cung Lâu Lan, nhưng hoàn cảnh ở đó là bốn bề vắng lặng, hiện nay bọn họ vẫn còn trong tiểu viện người khác, giữa ban ngày ban mặt, bụng nàng còn có đứa bé… Hắn, sao hắn có thể hoang đường đến thế?! Tuy giờ phút này không còn ở trong chùa chùa, nhưng đây vẫn tính là dưới chân Bàn Nhược tự, hắn thật sự không sợ lời đồn “da^ʍ tăng gian da^ʍ phụ nữ giữa ban ngày ban mặt” truyền lên núi sao?

Già Diệp lại mang vẻ mặt bình tĩnh, hắn đội nón lá, che đi cái đầu nhẵn bóng —— nhìn từ xa, hầu như không thể nhận ra nam tử thanh niên có vẻ thanh quý này là một tăng lữ hàng năm ở gần thanh đăng cổ phật…

“Già Diệp, chàng bỏ ta xuống dưới… A ư…” Theo bước đi của hắn, cảm giác đáng sợ quen thuộc này lại ập đến, Sí Nhi vừa xấu hổ vừa giận dữ, chôn mặt vào l*иg ngực tăng nhân, hai chân không ngừng giãy giụa.

“Chẳng phải chân nàng bị thương sao?” Tăng nhân hoàn toàn không để ý đến việc nàng giãy giụa, lúc đôi mày dài nhíu lại, dường như để lộ vẻ vừa đau vừa dễ chịu, “Ta ôm nàng đi không tốt sao?”

Sí Nhi bỗng phát hiện, nàng càng giãy giụa, quái vật khổng lồ trong cơ thể nàng lại phình lên một chút…

“Nhưng mà ta đang mang thai… a… Già Diệp!” Cho dù hắn có lo nghĩ giúp cái chân bị thương của nàng thì cũng phải nên nghĩ thêm hành vi “đầu cơ trục lợi” này có thể gây thương tổn cho đứa bé không chứ?

Tăng nhân nghe vậy thì im lặng một lát, giống như đang bị vây trong tình cảnh tiến thoái lưỡng nan, khó mà lựa chọn!

Chuyện này… giữa nɧu͙© ɖu͙© đơn thuần và an toàn của con mà hắn không lựa chọn được ư? Nhưng mà nghĩ lại, trong một vài khoảnh khắc lạc trong vui thích xá© ŧᏂịŧ, chẳng phải chính nàng cũng bất chấp sự thật mình đã là một nương thân sao…

Nghĩ vậy, cảm xúc áy náy bỗng dâng lên trong lòng, con đường mềm mại của nữ hài dần bài xích, muốn đẩy dương căn của tăng nhân ra, đáng tiếc, sự thật là càng như vậy, tầng tầng lớp lớp thịt non lại càng siết chặt cự vật kia hơn!

Chân mày tăng nhân nhíu chặt hơn, khàn giọng nói một câu thô tục, một tay vẫn nâng mông nữ hài, tay còn lại chẳng biết móc một viên thuốc nhỏ từ đâu ra ——

“Ăn cái này vào, đảm bảo không phải lo nữa.”

Linh dược của Bàn Nhược tự được mấy đời cao tăng mật truyền là chí bảo thiên hạ vạn kim khó cầu, giờ đây lại bị xem như một viên kẹo bình thường, nhét vào trong miệng nhỏ của thiếu nữ. Mà thiếu nữ xinh đẹp của Hắc Vũ tộc hoàn toàn không biết mình bị đút cái gì, chỉ cảm thấy người bỗng mát lạnh, chỉ trong nháy mắt, tinh thần được nâng lên không ít.

Tăng nhân vuốt mái tóc đen của nữ hài trong lòng như để trấn an, tiếp tục ôm nàng đi ra ngoài viện, hệt đang ôm một chú mèo con xinh đẹp lười biếng. Khi đến chỗ hàng rào tre, Sí Nhi lơ đãng nhìn thấy chỗ bị gãy còn thấy buồn, không biết chỗ đó bị cái gì phá hoại, bỗng nàng nghe thấy tiếng huýt sáo vui vẻ vang lên từ đằng xa, thiếu niên còn chưa xuất hiện mà đã nghe thấy tiếng ca ——

Cận Ca đã về!