Edit: Tuổi trẻ chưa trải sự đời
Tiểu Vũ Mao gì cơ? “Tiểu Già Diệp” lại là gì nữa? Sí Nhi như lạc vào trong sương mù… Tuy cái hiểu cái không, nhưng nàng cũng biết hắn “không có hảo ý”, sao có thể nghe theo lời hắn nói, làm ra những hành động da^ʍ ô?
Tiểu thai phụ ngượng ngùng, xoay người muốn chạy, nhưng mà lúc này thế đơn lực mỏng, cái chân bị thương khiến cho hành động bất tiện, đâu phải là đối thủ của tăng nhân? Trong chớp mắt, nàng lại bị hắn kéo vào trong ngực, ngay cả xiêm y dưới hạ thân cũng bị vén lên, bàn tay lớn của hắn thăm dò vào kẽ hở giữa hai chân nàng ——
Tuy Sí Nhi đã dùng hết sức kẹp chặt hai chân, nhưng vẫn bị thiết chưởng vô tình kia thăm dò vào, đột nhiên, nàng nghe tăng nhân kia lạnh giọng giễu cợt: “Đã ướt vậy rồi à… Thì ra nàng muốn dùng chỗ này để “ăn” vật của ta.”
“Không, ta… a… không có!”
Bị hắn phát hiện ra sự thật bên dưới đã ướt đẫm, da thịt lõα ɭồ của Sí Nhi đều xấu hổ đỏ bừng, nhưng nàng vẫn lắc đầu phủ nhận, “Không được… như vậy… a…”
Lòng bàn tay thô nhám chen vào vùng đất màu mỡ của thiếu nữ, xoa quét với đầy ý đồ xâm lược… Tiểu trân chân hồng nhạt ẩn giấu ở giữa thỉnh thoảng bị cọ đến, khiến nữ hài rêи ɾỉ không ngừng, mà khi ngón tay dài cứng của tăng nhân thọc vào hành lang đầy thịt non mềm, rốt cuộc thì Sí Nhi không nhịn nổi nữa, khóc lóc xin tha: “Đau… Già Diệp, giờ chúng ta đi ngay có được không?”
Coi như phải làm nhiều chuyện da^ʍ tà hơn thì ít nhất cũng không nên ở nhà người khác!
“Không được.” Lạnh lùng từ chối thỉnh cầu của nữ hài, tăng nhân vẫn không chịu nhượng bộ chút nào.
Nhớ đến Cận đại nương có thể quay trở lại bất cứ lúc nào, Sí Nhi càng sốt ruột hơn, đành phải cúi người xuống lần nữa —— nàng hoàn toàn không dám nhìn dung nhan tuấn mỹ mà lạnh lùng của tăng nhân, nàng vùi đầu tự cầm vυ' mình, cẩn thận bao lấy côn ŧᏂịŧ thô chắc đang vươn mình của tăng nhân…
Loại cảm giác này… quả thật rất kỳ quái! Sí Nhi cực kỳ xấu hổ, cố nhắm mắt kiềm chế, dùng da thịt mềm mại nhất của thân nữ nhi kẹp lấy nơi cứng chắc nhất của nam tử, nhanh chóng vuốt ve lên xuống…
Giữa khe hở của đôi tuyết phong, đầu mãng xà đỏ tươi thi thoảng lại xuất hiện, phá vỡ mỹ cảm thuần khiết không tì vết, đưa đến cho nơi này một ít dân cư, tăng thêm màu da^ʍ diễm vô tận. Trên đầu mãng xà kinh người còn có một cái lỗ nho nhỏ tiết tiên dịch trong suốt… Mỗi lần nó thò đầu ra, Sí Nhi không khỏi nhớ đến nó từng chui vào họng mình, đôi mắt đẹp mở ra càng to, sợ nó lại gần hơn rồi chui vào miệng mình.
Chốc lát sau, tăng nhân càng thở dốc, gò má xinh đẹp của thiếu nữ cũng đỏ đến nỗi tưởng chừng sắp nhỏ máu!
Đột nhiên, Già Diệp lôi Sí Nhi dậy, thân thể mềm như bông ngồi trên đùi hắn, hắn đỡ dương cụ như gậy sắt, nhắm đỉnh đầu vào giữa khe thịt nhỏ vừa trơn bóng vừa ướŧ áŧ của thiếu nữa, sau đó nhanh chóng đâm vào tiểu nhục huyệt ——
“A ư… Già Diệp!” Thân thể Sí Nhi bị hắn nhấn xuống một cái, cây gậy khổng lồ trong nháy mắt đã đi vào phân nửa, ngăn chặn đường mòn rỉ nước, nút chặt tiểu huyệt non mềm kia!
“Già… Diệp… Không được…”
Rõ ràng đã bị tăng nhân làm cho xương cốt mềm nhũn, nữ hài xinh đẹp vẫn nhớ mình đang ở nhà người khác, đôi tay mềm mại nắm chặt tay áo của tăng nhân, làm sao cũng không chịu thuận theo.
“Ta không được?” Giọng tăng nhân vốn trầm thấp, giờ lại trở nên khàn khàn, để lộ hơi thở tìиɧ ɖu͙© mê hồn, cây gậy rắn chắc dưới người bắt đầu cường ngạnh hơn, ra vào thủy huyệt của nữ hài. Như muốn chứng minh năng lực của mình, con người trước nay vẫn lạnh như băng giờ trở nên toàn thân nóng bỏng, đặc biệt là cây dương căn như gậy sắt kia đang nghiền qua từng tấc thịt non trong tiểu huyệt, chinh phục không sót một tấc nào.
“A… ư… Không, không phải…”
Hiển nhiên, bị hắn giải thích sai ý, Sí Nhi định cãi lại, nhưng không có chút sức lực nào, nàng đưa lưng về ngực hắn, ngồi trên thân hình cứng rắn, bị hắn đâm nhanh vào tiểu huyệt đã mỏi nhừ vì bị lấp đầy!
Hắn nâng eo nhỏ của nàng di chuyển lên xuống trái phải, côn ŧᏂịŧ đâm tới đâm lui trong tiểu huyệt.
“A ư… Chỗ đó… đừng…” Không biết bị tăng nhân đâm đến nơi nào, cả người thai phụ run lên, không chịu nổi mà cao giọng rêи ɾỉ.
Tăng nhân như tìm được đáp án cho câu đố chưa giải được, tuấn dung lạnh lẽo trở nên hứng thú bừng bừng ——
“Là nơi này sao… Thì ra nữ tử thật sự có một chỗ như vậy…” Hắn hưng phấn lên, bỗng dùng ngôn ngữ dị bang, thấp giọng lẩm bẩm! Mà trong tai của Sí Nhi không khác gì đang niệm kinh.
Già Diệp tăng nhân như càng thấy thú vị, không ngừng dùng tiếng Phạn khinh bạc nữ hài: “Không ngừng làm chỗ này… Ô… Thoải mái quá… Nàng cũng thoải mái nhỉ… Tiểu Vũ Mao…”
Tuy nghe không hiểu, nhưng Sí Nhi có thể cảm nhận được, khi tăng nhân nói đến câu cuối cùng, ngữ khí như mang một chút dịu dàng vô hình.