Trụ Trì, Xin Dừng Bước!

Chương 23: Tựa lưng lên cột, hoa huyệt bị xỏ xuyên

Edit: Cỏ thanh thủy văn

Trải qua một ngày một đêm bôn ba và khϊếp sợ, thiếu nữ vẫn chưa nghỉ ngơi đàng hoàng đã ngủ thϊếp đi trong vòng tay tăng nhân hơn nửa canh giờ, hồi lâu sau mới dần dần tỉnh lại. Mở đôi mắt ra, lọt vào mắt nàng chính là cơ ngực trần trụi và cường tráng của nam tử, hoàn toàn khác với cơ thể nữ nhân –

Nàng đang dựa vào cơ thể này, nam tính, trẻ tuổi, tràn đầy sức mạnh và khí chất của nam nhân! Một nam tử như vậy, nếu sinh ra ở Đại Mạc, có lẽ không thể có được nước da trắng trẻo như hiện tại, nhưng sẽ có nụ cười tự do và không bị trói buộc giống như bây giờ…

Sí Nhi nhẹ nhàng duỗi tay ra, nhịn không được vuốt đôi lông mày của nhà sư lúc hắn nhắm mắt.

Ban đầu hắn còn không có phản ứng, giống như đang nhập định. Nhưng khi ngón tay Sí Nhi nhẹ nhàng vuốt ve sống mũi cao của hắn, lướt qua những sợi lông tơ nhàn nhạt trên khóe môi, rồi dọc theo đường cong của chiếc cằm chạm vào yết hầu, tăng nhân mở mắt ra, đôi mắt u tối dừng trên khuôn mặt thanh tú của thiếu nữ.

“Già Diệp, ngươi, ngươi đẹp quá…” Sí Nhi bị hắn nhìn thấy khiến nàng hốt hoảng, vội vàng rút tay về, vẫn không quên nói một câu lấy lòng.

“Ừ.” Tăng nhân lạnh lùng đáp một tiếng, từ trên cao nhìn xuống cô gái vẫn để trần nửa thân trên trong lòng ngực, “Ngươi cũng vậy.”

“Hả?” Sí Nhi suýt chút nữa nhảy người lên, không nhịn được móc móc lỗ tai mình, “Ngươi, ngươi nói gì?”

Tăng nhân hiển nhiên sẽ không trả lời câu hỏi này, cau mày đứng lên, vẫn lạnh lùng nhìn nàng.

Nhìn thấy cơ thể trần trụi của tăng nhân Già Diệp hiện ra trước mắt, Sí Nhi đỏ mặt cúi đầu xuống. Lúc này mới nhận ra bụng mình chỉ được quấn vài miếng vải nhỏ, cặp ngực và hai chân vẫn lộ ra, vô cùng xấu hổ!

“Già, Già Diệp…”? Nàng lấy hai tay che ngực, nhân tiện bưng kín khuôn mặt đỏ bừng, mất một lúc lâu mới miễn cưỡng tiếp nhận sự thật, mình và tên tăng nhân trước mắt đã có quan hệ thân mật, gần gũi nhất -----

Tăng nhân này vẫn bình thản như vậy, nữ nhi lớn lên ở sa mạc như nàng, dường như, dường như cũng không cần quá ngại ngùng nữa…

Lại thêm, trong cung điện dưới lòng đất im lặng không một bóng người, Sí Nhi cũng vứt bỏ sự xấu hổ, hơi che ngực và hạ thể của mình, nhanh chân đi theo phía sau nhà sư phiên cứu mấy cánh cửa tìm lối ra.

Trước mỗi cánh cửa, Già Diệp đều dừng lại rất lâu.

Đến khi quan sát nghiên cứu hết một lượt sáu cánh cửa, ánh mắt hắn lại quay về những bức bích họa bên trên.

“Vẫn không giải được.” Chỉ nghe tăng nhân Già Diệp lạnh lùng nói, “Có lẽ ngươi làm chưa được mấy lần đã ngất đi, tất cả mọi thứ đều phí công vô ích.”

“… Hả?” Đôi môi xinh đẹp của Sí Nhi lại kinh ngạc há ra tròn xoe, “Ta…”

“Cho nên, tiếp tục nhé?” Vốn không hề đợi nàng có thời gian suy nghĩ, tăng nhân đã đưa ra đề nghị thích hợp.

“…” Nàng có thể nói không sao?

Đáp án hiển nhiên là không thể.

Mặt mày tăng nhân vẫn lạnh lùng lướt qua những bức họa da^ʍ mỹ trên tường, cánh tay dài duỗi ra, ép Sí Nhi dựa vào cây cột bên cạnh!

“Già Diệp?” Giữa hai chân vẫn còn một chút cảm giác đau đớn và căng trướng bị hắn lưu lại, đôi chân Sí Nhi mềm nhũn. Nàng còn muốn thương lượng với hắn, nhưng tăng nhân một lòng muốn tự thể nghiệm phương pháp âm dương giao hợp đã tiến hành “nghiên cứu”, nhấc chân nàng lên, lộ ra tiểu huyệt đỏ bừng vẫn còn lưu lại chất lỏng đυ.c màu ----

“A!” Dươиɠ ѵậŧ thô to khiến người ta không thể chịu đựng nổi lại lần nữa thần tốc tiến quân, mạnh mẽ xuyên qua nàng!

Mỗi lần bị hoa huyệt chặt khít của thiếu nữ quấn lấy, tăng nhân thở gấp hổn hển, vùi đầu vào hõm vai thanh tú của thiếu nữ, liếʍ liếʍ cổ và xương quai xanh của nàng.

“A… Già Diệp…”

Nàng không ngừng nhỏ giọng gọi tên hắn, đối với một người đã nhiều năm chưa từng biết đến cảm giác thân mật như Già Diệp ---- càng khiến hắn muốn yêu thương nàng nhiều hơn, mặt khác, hắn lại muốn hung hăng tàn phá nàng, bóp nát nàng hoàn toàn trong vòng tay mình!