Mân Côi

Chương 31

Một giây trước còn ôm nhuyễn ngọc ôn hương trong lòng, một giây kế tiếp trong lòng Phuơng Nhược Cuồng đón một trận gió lạnh càn quét.

"Hoa nhỏ, em nói cái gì?"

Thấy Phương Nhược Cuồng ngẩng đầu lên, vẻ mặt tràn ngập khϊếp sợ và mất mát không nói nên lời, trái tim Lâm Mân Côi thoáng ngọt lịm, thì ra người đàn ông này quan tâm cô đến thế.

"Không phải, không phải như anh nghĩ đâu. Em là muốn... ly hôn với Phương Tử Quân, tuy rằng chúng ta bắt đầu không bình thường, nhưng em... không muốn anh uất ức."

Muốn công khai với anh, muốn anh đường đường chính chính làm người đàn ông của cô.

Trái tim Phương Nhược Cuồng như mây xanh xẹ chạy, lúc lên lúc xuống, anh luôn là người thông minh phản ứng nhanh, lại có thể mất một lúc mới phản ứng kịp.

"Hoa nhỏ muốn chịu trách nhiệm với anh sao?"

Lâm Mân Côi hơi đỏ mặt, nhưng vẫn can đảm gật đầu.

"Đúng thế, em không hy vọng cả đời anh chỉ làm người đàn ông bí mật, em không muốn anh chịu uất ức vậy. Anh tốt đẹp thế... càng xứng đáng điều tốt đẹp hơn."

Ai nói chỉ có phụ nữ mới thích lời ngon tiếng ngọt, đàn ông không thích à?

Đường Tiêu nói cho Phương Nhược Cuồng biết, đối với phụ nữ, uy lực của lời ngon tiếng ngọt không thua kém gì kim cương. Nhưng Đường Tiêu không nói, định lý ấy cũng có tác dụng với đàn ông. Lúc này Phương Nhược Cuồng chỉ có thể dung tên anh để hình dung. Mừng rỡ như điên [1]

[1] Mừng rỡ như điên, hán việt là Hân Hỉ Nhược Cuồng.

Hơn nữa, đàn ông thể hiện sựu vui vẻ hưng phấn thực sự không khác phụ nữ cho lắm. Động lòng tất nhiên cũng động tình.

"Này... em còn chưa nghỉ ngơi xong mà..."

Lâm Mân Côi bất giác phát hiện hai bàn tay to tà ác kia lại thăm dò xuống phía dưới của cô, nhất thời cô giật mình một cái. Người này không muốn sống nữa à, còn làm tiếp, anh có thể bị hư thận không?

Lâm Mân Côi nghe mấy bác gái buôn chuyện nói, mặt này của đàn ông cũng giới hạn, nếu miệt mài quá độ, chắc chắn sẽ chết sớm đấy. Nắm cái tay kéo hạt châu mềm kia của Phương Nhược Cuồng, Lâm Mân Côi đỏ mặt.

"Đừng vậy mà..." Nhưng đàn ông trong lúc tràn đầy sắc dục đâu cho phép từ chối.

Lâm Mân Côi vĩnh viễn không biết lời nói ấy có ý nghĩa gì với Phương Nhược Cuồng. Anh luôn hy vọng tình cảm đến từ hai phía, mà anh lại trúng tiếng sét ái tình với cô, nhưng anh chưa từng nghĩ tới Lâm Mân Côi sẽ đáp lại. Chủ yếu là đáp lại nhanh thế.

Sự thỏa mãn, vui vẻ và hạnh phúc sắp nhấn chìm anh. Trong chớp mắt, chỉ có sự hung hãn chiếm lấy mới có thể thỏa mãn anh, còn lại anh đều không nghe lọt. Mấy phen giãy giụa của Lâm Mân Côi đều bị Phương Nhược Cuồng cưỡng chế, đàn áp. Người này ở trên giường thay đổi rất nhiều, khi thì dịu dàng khi thì bá đạo, nhưng đã thích một người, thì bất kể người ấy ra sao cô đều thích hết. Nhất là người này, mặc kệ dùng thủ đoạn gì miễn có thể làm bạn thoải mái, quá trình diễn ra như thế nào, không còn quan trọng nữa.

Lúc này đây, tay Lâm Mân Côi để bên dưới, lại không phòng thủ bên trên. Cặp nhũ đầy dặn bị nhào nặn thành đủ hình dạng tùy ý. Lâm Mân Côi kinh ngạc kêu một tiếng, bỏ tay che chắn bên dưới ra, Phương Nhược Cuồng lập tức chen vào, đè cô ra, trực tiếp sờ soạng nơi mềm mại trơn trượt, hết vào rồi ra.

Trước đó hai người làm xong không bao lâu, hơn nữa Lâm Mân Côi mẫn cảm nhiều nước, Phương Nhược Cuồng vừa chạm vào, lập tức thủy triều cuồn cuộn. Cho nên lúc này tuy rất căng chặt, nhưng coi như nuốt thuận lợi.

Có điều, Phương Nhược Cuồng sảng khoái, song Lâm Mân Côi lại khổ. Cô bị xếp thành tư thế nằm quỳ,tư thế này khiến cô có cảm giác không an toàn, hơn nữa đối phương càng vào sâu, cô bị va chạm đến mức hồn vía lên mây, nhưng đối phương vẫn còn rảnh một tay vân vê hạt châu mềm của cô.

Kí©ɧ ŧɧí©ɧ lớn thế này ai có thể chịu nổi.

Trải qua quá trình luân phiên co thắt, Lâm Mân Côi nhũn thành một khối, rúc người nằm sấp trong chăn, không nhúc nhích nữa. Lúc này, Phương Nhược Cuồng nhu tình mật ý, ôm lấy lưng Lâm Mân Côi vào lòng, hôn môi cô, xoa cơ thể mềm mại của cô, muốn bao nhiêu ngọt ngào thì có bấy nhiêu.

Hai người giằng co sắp đến chạng vạng, thể xác và tinh thần Lâm Mân Côi chưa từng biết cái gì gọi là miệt mài quá độ như vậy. Cuối cùng cũng tự thể nghiệm biết rồi.

Lúc cô tỉnh lại, sắc trời bên ngoài đã mờ mờ tối. Ở đầu giường bật một ngọn đèn nho nhỏ, Phương Nhược Cuồng tựa vào đầu giường, lẳng lặng nhìn cô.

Bị ánh mắt ấy nhìn, Lâm Mân Côi chợt nhớ lại sự điên cuồng của hai người, lập tức đỏ mặt. "Anh không ngủ sao?"

Phương Nhược Cuồng lắc đầu, "Ngắm em, ngủ không được."

Lâm Mân Côi rụt người, bị anh nhìn tới nỗi hơi nóng lên, nhưng dáng vẻ kia của anh, vừa chân thành, vừa hạnh phúc, khiến cô lại muốn nói chuyện tiếp với anh.

"Sao thế? Tại sao không ngủ được?"

Phương Nhược Cuồng lại gần hôn môi cô.

"Hoa nhỏ của anh đẹp quá, anh không nỡ ngủ mất, từng giờ từng phút đều luyến tiếc."

Sau khi hai người xác định quan hệ với nhau, cho dù lời ngon tiếng ngọt cỡ nào cũng có thể nói ra. Đồng thời còn rất thuận miệng.

Triền miên một hồi, Phương Nhược Cuồng dẫn Lâm Mân Côi ra ngoài ăn cơm. Hai người đã đi gần một tuần, ngày nghỉ của Lâm Mân Côi cũng sắp kết thúc. Kỳ thực tính cách cô vốn rất cứng cỏi, sau khi xác định việc gì, cô sẽ quyết tâm kiên trì đi làm. Ví dụ như ly hôn với Phương Tử Quân, ví dụ như yêu Phương Nhược Cuồng.

"Em quyết định rồi, trở về Nghi Châu sẽ ngả bài...Em mặc kệ ba em nghĩ sao... Dù gì em cũng đã quyết..."

Lần này, Phương Nhược Cuồng cũng tán thành, "Được, em cứ làm việc của em, anh sẽ giúp em, yên tâm tất cả đã có anh."

Chẳng qua, khiến Lâm Mân Côi không ngờ là, suy nghĩ của cô đơn giản lắm, biến hành động thành thực tế, thực ra là một chuyện rất khó khăn.

Buổi tối cuối tuần, Lâm Mân Côi về nhà. Rõ ràng Trương Ngọc và Phương Tử Quân không ngờ Lâm Mân Côi trở về, nét mặt cả hai đều kinh ngạc. Nhưng, bọn họ phản ứng rất nhanh.

Trương Ngọc tất nhiên khó chịu, hùng hùng hổ hổ, song bị ánh mắt của Phương Tử Quân ngăn lại.

"Mẹ, mẹ vào trong trước đi, con và Lâm Mân Côi có chuyện cần nói với nhau."

Lâm Mân Côi cũng cười, nói tiếp: "Đúng lúc, tôi cũng có lời muốn nói với anh."

Hai vợ chồng bằng mặt không bằng lòng chọn cách đàm phán trong phòng ngủ. Vì Lâm Mân Côi không muốn ở phòng khách trống trải. Nơi nào trống trải đều khiến cô không có cảm giác an toàn.

Vào phòng ngủ, Lâm Mân Côi tắm rửa một cái, nhân tiện cân nặng. Cừ thật, đã 49kg, nhìn bản thân trong gương so với lúc mới kết hôn giống như biến thành một con người khác, thậm chí đôi mắt u ám trước kia bây giờ cũng rực rỡ.

Mặc kệ thế nào, Lâm Mân Côi rất hài lòng với thay đổi hiện tại. Phương Tử Quân cũng hơi ngạc nhiên trước sự chuyển biến của Lâm Mân Côi.

Một tuần không gặp, Lâm Mân Côi hình như còn gầy hơn lúc đi. Trên mạng có nói cô gái béo nào cũng có khả năng tiềm tàng hết, Phương Tử Quân phải thừa nhận điều đó.

Mặc dù Lâm Mân Côi còn đầy đặn, nhưng là đầy đặn một cách hấp dẫn. Nhìn còng eo nhỏ mảnh khảnh kia kìa, còn bộ ngực đẫy đà cũng làm Phương Tử Quân hơi động lòng. Có lẽ, phụ nữ như Lâm Mân Côi cũng không tệ.

"Mân Côi, cuộc sống gần đây của em thế nào? Xin lỗi, là anh không tốt. Em đánh anh cũng được... mắng anh cũng được... nhưng đừng tự làm khổ mình..."

Phương Tử Quân còn muốn giả vờ làm người đàn ông tốt, một người chồng tốt lầm đường biết quay về. Có điều, Lâm Mân Côi hoàn toàn không mắc bẫy.

Nhìn Phương Tử Quân, cô lạnh lùng mỉm cười, nhẹ nhàng nói: "Tự làm khổ mình? Không, tôi chưa bao giờ tự làm khổ mình cả... Phương Tử Quân, tôi về là để báo cho anh biết tôi muốn ly hôn với anh..."

Phương Tử Quân ngây ngẩn cả người, hắn chưa từng nghĩ đến có tầng quan hệ với Lâm Kiến Quốc, Lâm Mân Côi còn muốn trở mặt với hắn.

"Mân Côi, phía ba bên kia..."

"Phía ba bên kia là việc của ông ấy, anh muốn hủy hoại ông ấy, thì có hậu quả gì tự anh gánh lấy, tôi với anh đều là người thông minh, cũng là người văn minh, tôi tin rằng chia tay trong bình yên là cách tốt nhất..."

Lễ trước binh sau, đây là cách của Lâm Mân Côi. Cô đoán Phương Tử Quân sẽ không đồng ý, tất nhiên hắn cũng không đồng ý thật.

"Mân Côi, một ngày vợ chồng trăm năm ân nghĩa, anh thừa nhận trước kia là anh sai, nhưng giờ anh muốn sửa sai, em đừng như thế có được không...Mân Côi, coi như anh cầu xin em."

Phương Tử Quân cầu xin, không có con cá lớn Lâm Mân Côi, đời này của hắn đi tong.

Lâm Mân Côi lại cười, "Phương Tử Quân, đừng nghĩ tôi là kẻ ngốc. Trước kia không thấy rõ bộ mặt thật của anh, không có nghĩa là hiện tại tôi vẫn không nhìn rõ. Anh và Lâm Thanh Thiển vụиɠ ŧяộʍ lâu rồi, thực sự cho rằng tôi ngu lắm sao?"

Tươi cười từ từ biến thành cười khẩy, Lâm Mân Côi tiếp tục nói: "Tôi đã viết đơn ly hôn, nếu anh cố ý không ly hôn, vậy cũng được, chúng ta ly thân sau hai năm, sau khi ly thân hai năm lá đơn tự động có hiệu lực..."

"Cô..."

Phương Tử Quân bị từ chối triệt để, từ thể xác tinh thần cho đến mặt mũi đều không nén được giận, đang chuẩn bị trở mặt

Lâm Mân Côi còn nói thêm: "Còn nữa, tôi phải nói rõ ràng. Lúc đó, căn hộ này là mẹ tôi mua, nhà anh chỉ bỏ ra hai vạn phí trang trí, sau đó, tiền lễ hỏi cũng do tôi lén ra thêm... Do đó Phương Tử Quân, khi ly thân, mời anh dẫn theo bà mẹ bụng dạ hẹp hòi của anh cút khỏi nhà tôi!"

Đây là lần đầu tiên, Lâm Mân Côi nói thẳng với Phương Tử Quân.

Cũng giờ phút này Phương Tử Quân mới hiểu, Lâm Mân Côi không phải dạng phụ nữ yếu đuối, ngu xuẩn như hắn nghĩ.

Trước kia, hắn thấy Lâm Mân Côi mới bước ra xã hội, ăn nói còn chút trẻ con ngây thơ, hơn nữa chưa từng yêu đương, mấy thứ kết hôn này, kể cả lễ hỏi, trang trí phòng ốc... v.v.., đều do cô sắp xếp, ắt hẳn không có chuyện gì to tát. Song, hắn không ngờ, Lâm Mân Côi không phải không biết, mà là đều để trong lòng.

Trên thế giới này làm gì có phụ nữ ngu xuẩn chứ, chỉ có loại phụ nữ bị tình yêu che mờ hai mắt thôi.

Mới nghĩ thế, Phương Tử Quân cũng hơi hận Lâm Mân Côi. Mưu tính thâm trầm vậy, có chỗ nào đơn thuần đáng yêu như Lâm Thanh Thiển đâu.

Sau khi Lâm Mân Côi nói xong, trong lòng vô cùng sảng khoái. Thậm chí khi cô mở cửa, thấy Trương Ngọc đang nghe lén còn nở nụ cười.

Trương Ngọc vốn sốt ruột, bị Lâm Mân Côi cười, nhất thời thẹn quá hóa giận.

"Con điên này! Đồ con điếm đáng chết! Dám làm thế với Tử Quân! Cũng không nhìn lại mình xem có làm tròn nghĩa vụ của người vợ không... Cô còn trách chồng mình... Cô là con điếm đáng chết!"

Lâm Mân Côi bị mắng một trận, cảm thấy lời nói của Trương Ngọc hơi kỳ lạ. Nhưng cô không suy nghĩ nhiều, chỉ bước vào phòng bếp.

"Dù gì tôi cũng nói hết rồi. Tôi cho mấy người một tuần để mấy người dọn ra ngoài... Nói cách khác, dừng tách tôi trở mặt..."

"Con điếm này! Mày tưởng mày uy hϊếp được tao hả? Tao cho mày biết... Tao... tao sẽ... Đúng, mày dám làm thế với Tử Quân, tao sẽ đến cơ quan mày nói... Mày là con điếm, không cho chồng chạm vào... Là mọt con đàn bà vô dụng! Tao sẽ chống mắt lên nhìn xem còn ai cần mày không!"