Miệng Diệp Tiên Tiên dồn dập hít thở, cặp chân tuyết trắng vô lực mở ra, tiểu huyệt vô ý thức còn cắn tay Mạc Túc, khe thịt cũng hơi hơi đóng mở, toàn thân nóng bỏng.
Mùi hoa quanh quẩn trên người càng thêm nồng.
Mạc Túc muốn rửa sạch da^ʍ thuỷ trên người cô, Diệp Tiên Tiên lại lo lắng cho thân thể hắn, giơ tay ngăn lại, "Nằm đó đi, tôi tự đi rửa."
"Tôi không yếu ớt như em tưởng đâu."
Thấy Mạc Túc kiên trì, chân cô cũng mềm nhũn bất động, liền tuỳ theo hắn đi.
Khi hắn bước vào phòng tắm, Diệp Tiên Tiên liền nói chúc ngủ ngon với nhóm làn đạn rồi tắt video.
Động tác Mạc Túc ôn nhu, khăn lông mềm nhẹ lau qua nơi riêng tư kiều nộn, chất lỏng dính ướt nơi tiểu huyệt bị nhất nhất lau đi, thoải mái rất nhiều.
Cánh hoa nhỏ phấn nộn khép khép mở mở, đẹp không thể tưởng tượng được, tràn ngập tính lực hấp dẫn.
"Thật đẹp!"
Cô hơi ngại: "Chỗ đó của phụ nữ đều như vậy mà, có cái gì gọi là đẹp hay không."
Mạc Túc nghiêm túc nói: "Không giống nhau."
Sau khi xong hết mọi chuyện, hai người cũng không có gì để nói thêm nữa. Mạc Túc nằm một bên nhắm mắt ngủ. Diệp Tiên Tiên nhìn xem thời gian lại nhìn nam nhân đang an tĩnh ngủ, cô như vậy xem như bị hắn câu dẫn đi? Nhưng hắn cũng không được tí chỗ tốt gì a?
Chẳng nhẽ ơn cứu giúp là dùng tay báo đáp? Tự dưng bị suy nghĩ của mình chọc cười.
Đi đến phòng tắm, mở ra khen thưởng của nhiệm vụ, lần này là một tấm thẻ.
Trên tấm thẻ là hình hoa văn to lớn, sau lưng viết: Tăng cường trí tuệ 5%.
Đây là một phần thưởng rất thực tế nha.
Đem tấm thẻ dán lên trán, dòng nước ấm lướt qua đại não. Diệp Tiên Tiên có loại cảm giác như đẩy ra mây mù, cảm giác không hề hỗn độn mà thanh minh. Ngay cả những thứ trước kia không thể nhớ được cũng rõ ràng hẳn lên.
Trở lại trên giường, tâm tình tốt lên.
Cô muốn về nhà, lại cảm thấy chơi xong liền đi rất có phần vô tình. Ngày mai còn phải đi học, chỉ có thể dậy sớm.
Sau khi nghĩ thông suốt, Diệp Tiên Tiên tắt đèn tường, cũng nhắm mắt lại ngủ.
Trong không trung chưa bay hết hương vị tìиɧ ɖu͙© nhàn nhạt, không khí cực kỳ yên bình.
Thời gian phảng phất trôi qua chậm, lặng lẽ rong chơi, chảy qua...
...
Mấy người trong đội hình cảnh ăn khuya xong, đứng dậy ngồi lên xe.
Hôm nay Lưu Kiến Minh lái xe, hắn hỏi: "Trở về cục cảnh sát sao?"
Kỷ Bắc đem hộp đồ ăn che chở trên đùi, nhàn nhạt nói: "Thuận đường tôi đem đồ ăn khuya cho cô ấy đi."
Lưu Kiến Minh cười hắc hắc, tiện đường? Đúng là rất tiện đường, một cái đi hướng Đông một cái đi hướng Tây. Hắn đương nhiên biết cô ấy mà đội trưởng nhà mình nói kia là ai. Đội trưởng nhà hắn đối mặt với kẻ địch cũng không lúng túng ưu đầu, dao cắt vết thương thật to trên tay hắn đều không thấy hắn nhăn mặt một chút, lại vì cô gái kia mà khom lưng cúi đầu, nghĩ biện pháp đi lấy lòng. Nếu là trước kia đánh chết hắn đều không có tin đội trưởng rắn rỏi nhà mình cư nhiên lại là loại người si tình.
Thiết hán nhu tình, anh hùng cũng bị chùn bước!
Tình yêu thật mẹ nó là cái thứ độc dược đáng sợ.
Lưu Kiến Minh chạy xe đến dưới lầu nhà Diệp Tiên Tiên, liếc mắt tới tay phải đang đeo băng gạc của Kỷ Bắc, nói: "Anh đang bị thương, hay là tôi đi đưa giúp anh, đảm bảo sẽ hoàn thành nhiệm vụ."
Kỷ Bắc thoáng buông lỏng mi, "Chỉ là vết thương nhỏ, tôi còn không đến mức xách không nổi một hộp đồ ăn. Đừng lo, ơi trong xe chờ tôi."
Đang muốn đồng ý, Lưu Kiến Minh chợt thấy tầng 3 không có chút ánh đèn nào, nhắc nhở nói: "Tầng 3 không bật đèn, nói không chừng chị dâu nhỏ đã ngủ rồi."
Kỷ Bắc nâng mắt nhìn lên, không nói gì. Tay trái mở cửa xe, chân dài một bước xuống xe.
Đại khái qua mười phút, thân ảnh cao lớn đi ra từ hàng hiên âm u, trong miệng ngậm điếu thuốc chỉ còn một nửa, bóng người thật dài đổ xuống mặt đất, bao trùm một vẻ tiêu tịch. Hắn dựa vào cửa xe hút xong thuốc, dập tắt rồi mở cửa.
Lưu Kiến Minh nhìn thấy trong tay hắn xách hộp đồ ăn còn nguyên trở về, lắm miệng hỏi: "Chị dâu nhỏ không ở nhà sao? Gọi điện thoại chưa?"
"Tắt máy." Kỷ Bắc đưa hộp đồ ăn cho Vương Ích Dương, "Mang về cho vợ cậu ăn đi."
Nói xong câu đó hắn liền trầm mặc, ánh mắt nhìn chằm chằm ra ngoài cửa xe, thất thần.
Thấy hắn như vậy, trong lòng Lưu Kiến Minh hơi lo, nhịn không được nói: "Nếu lo lắng cho chị dâu nhỏ, chúng ta liền tra thử xem camera phụ cận xem."
"Không cần."
Sự riêng tư của cô, hắn không đυ.ng tới.
.,,