Ngủ phục nàng.
Trong nháy mắt, Kỷ Bắc trầm mặc xuống.
Tia sáng quá yếu, Diệp Tiên Tiên không thấy được nét mặt hắn, nhưng có thể nhận thấy động tác của hắn ngừng lại, thân thể ấm áp đang dán vào cô giống như trở nên xơ cứng.
Kỷ Bắc nhìn chằm chằm cô, thanh âm có chút lanh, "Diệp Tiên Tiên, em dám nói em đối với tôi không có một chút cảm giác nào sao?"
Chính là bởi vì có cảm giác cho nên cô mới không dám tiếp xúc với hắn, hắn không phải Vệ Dương, tâm tư đơn thuần. Không phải Tang Vu, bưng chứa (?). Cũng không phải người xa lạ quay người liền quên, đi qua có khả năng sẽ không gặp lại. Càng không phải nhóm làn đạn, nhìn không thấy sờ không được.
Hắn cường thế ngang ngược chen vào cuộc sống của cô một cách bá đạo.
Diệp Tiên Tiên cắn cắn môi, "Kỷ Bắc, chúng ta không phải người cùng một thế giới."
Kỷ Bắc ôm cô, côn ŧᏂịŧ chống đỡ trên bụng cô, ngột ngạt cất tiếng nói: "Cái gì gọi là người không cùng một thế giới? Tôi chỉ cần biết rằng, em là một người phụ nữ, tôi là một người đàn ông, thế là đủ rồi."
Diệp Tiên Tiên có cảm giác nói không được hắn, dứt khoát nắm chặt côn ŧᏂịŧ của hắn, nói: "Anh không phải nói tới ngủ với tôi sao? Đến đi, tôi để anh ngủ. Ngủ xong mời anh rời đi."
Cô nhóc này, thật làm hắn giận mà. Miệng nhỏ trên dưới lật một cái, có thể làm hắn đau gan. Sâu sắc cảm nhận được một câu, anh hùng khí đoản, nhi nữ tình trường.
Nhưng không phải là bây giờ hắn đang khắc hoạ lại câu nói đó sao!
Nguyên lai cái gọi là tình, đến cuối cùng, hết thảy nguyên tắc cũng sẽ không tiếp tục là nguyên tắc.
Nhưng, có bao nhiêu tình liền có bấy nhiêu đau.
Không có quan hệ với nguyên tắc.
Lúc này, điện thoại di động trong túi Kỷ Bắc vang lên, hắn nhíu mày rồi tắt máy.
Dịch chuyển khỏi tay Diệp Tiên Tiên, Kỷ Bắc vùi đầu tiến về cổ cô, thở dài một tiếng, "Chúng ta có thể hoà bình sao?"
"Có thể đừng mỗi lần đều giống như đánh nhau được không?"
"Diệp Tiên Tiên, theo anh, anh sẽ đối tốt với em."
Theo anh, anh sẽ đối tốt với em...
Mấy từ này ở bên tai lặp đi lặp lại, không có được chuẩn bị sẵn, cũng không hoa lệ, thậm chí thô tục đến mộc mạc. Lần đầu có người nói trực tiếp với cô: Diệp Tiên Tiên, anh sẽ đối tốt với em.
Nhưng, làm một người lấy việc đùa giỡn với các loại đàn ông làm nhiệm vụ, đối với hắn là không công bằng, cô cũng không tự do. Diệp Tiên Tiên cảm thấy có chút đắng chát.
Thật lâu không đợi được cô đáp lại, Kỷ Bắc thêm chút sức khẽ cắn cổ cô, mắt nâng lên nhìn chằm chằm cô.
"Nói chuyện."
Diệp Tiên Tiên lặng lẽ nhìn hắn vài lần, trên mặt Kỷ Bắc hiện ra mấy phần sầu muộn cùng ủ dột hiếm thấy, môi cũng mím thật chặt, cô lại bắt đầu chột dạ, hít thở cũng không dám làm ra âm thanh quá lớn.
Nhưng rõ ràng hắn mới là cái người cưỡng bức thân thể cô, vì cái gì cho tới bây giờ ngược lại giống như là lỗi của cô.
Vừa rồi còn đối tốt với cô, mới bao lâu lại hất hàm sai khiến, vừa rồi cô là bị làm cảm động sao?
"Kỷ Bắc, anh bao nhiêu tuổi, tôi bao nhiêu tuổi, anh cảm thấy chúng ta thích hợp sao?"
Trong thanh âm Kỷ Bắc mang theo ngoan ý, "Tôi nói thích hợp là thích hợp."
"Nhưng anh rất già, tôi không thích."
"Được, Diệp Tiên Tiên em giỏi."
Mi tâm Kỷ Bắc vặn lại, trên mặt không lộ vẻ gì, cứng ngắc lại băng lãnh.
Tuổi tác chênh lệch là hắn và cô không may, Kỷ Bắc biết rõ.
Nhưng một hơi giấu ở ngực, lên không được xuống không xong.
Kỷ Bắc ẩn nhẫn nhíu lông mày, tâm lạnh thấu.
Bất quá chỉ là một cô gái thôi.
Bất quá chỉ là một cô gái thôi......
Nguyên do lấn tới, cuối cùng rồi sẽ muốn diệt.
Cỏ hắn đại gia, ta đây liền làm đến cùng.
Kỷ Bắc ấn nàng xuống, giống hung thú phát giận, hung ác, con mắt đỏ hồng.
Diệp Tiên Tiên đề phòng, "Anh muốn làm cái gì?"
"Không phải nói để tôi ngủ sao? Sao? Nói không giữ lời?"
Bộ dáng hung ác của hắn không mang theo điểm giả tạo, Diệp Tiên Tiên vừa rồi cũng chỉ là nói nhảm a, nhưng chung quy là cô nói, không cách nào phản bác được.
Kỷ Bắc giật xuống qυầи ɭóŧ duy nhất che kín hạ thể cô, lại cởϊ qυầи của mình, côn ŧᏂịŧ to lớn bắn ra, cùng nơi riêng tư của cô chặt chẽ kề nhau.
Diệp Tiên Tiên đầu não choáng váng, sẽ bị hắn ngủ thật sao?
Trong thoáng chốc, chân bị tách ra hướng lên trên, một cây gậy lớn nóng bỏng chạm vào bên trong huyệt đạo của cô, vừa rồi nơi khô cạn tiết ra chút dâʍ ɖị©ɧ không sai biệt lắm, lần này đột nhiên đâm vào, thịt mềm bị ngượng nghịu đau nhức.
Diệp Tiên Tiên nghẹn ngào "A!" một tiếng.
Làm sao để em có thể nhớ kỹ tôi. Con mắt Kỷ Bắc đỏ ngầu, giống một con dã thú điên, dươиɠ ѵậŧ to lớn chính là móng vuốt của hắn, hướng con mồi mà cào, mãnh liệt, tham lam mà quái đản.
"Kỷ Bắc! Anh dám!" Cuống họng Diệp Tiên Tiên phát đau, như bị giấy ráp mài qua.
Cô nghĩ muốn cong đầu gối lên đá Kỷ Bắc.
——————————
Thực lòng xin lỗi mọi người rất nhiều 😔 mình biết giờ có nói bao lý do cũng chỉ biện hộ cho sự lười biếng, thiếu trách nhiệm của mình thôi 😓😓 cảm ơn mọi người vẫn ủng hộ tinh thần cho mình, mình hứa sẽ không lười biếng nữa huhu sẽ siêng năng edit truyện hơn 🥳 mong mọi người tự bảo vệ sức khoẻ bản thân thật tốt trong những ngày này nha ❤️