Hệ Thống Live Stream

Chương 14

Một cái bóng đen che mất ánh sáng phía trên đầu Vệ Dương, ngay sau đó là một thanh âm ngọt ngào của con gái, "Ông chủ, cho một phần tteokbokki ạ."

Bỗng chốc đôi đũa trên tay Vệ Dương kẹp chặt một cái, sợi mì bị cắt đứt rơi xuống bát, làm bắn vài giọt nước lên mặt cậu ta.

Là cậu ta!

Vệ Dương sửng sốt trong lòng.

Không hiểu tại sao lại cảm thấy căng thẳng.

Diệp Tiên Tiên giả vờ như không nhận ra trạng thái khác thường của Vệ Dương, cô kéo chiếc ghế ở đối diện cậu ta ra rồi ngồi xuống, cười với cậu ta, "Trùng hợp ghê."

Vệ Dương tiếp tục ăn mì, tay cầm đũa hơi mất tự nhiên.

Mắt cậu ta thì lén nhìn cô.

Vừa đúng lúc bắt gặp một nụ cười ngọt như mật.

Đúng là quái đản, cô nàng háo sắc này cười lẳиɠ ɭơ như vậy làm gì chứ?

Lại định quyến rũ ông đây hả?

Làm gì có chuyện ông đây dễ mắc câu như vậy chứ.

Không bao lâu sau tteokbokki của Diệp Tiên Tiên được đưa lên, phía trên có mấy miếng củ cải cô không thích ăn, bỗng cô nhớ tới có lần nghe các bạn nói chuyện là Vệ Dương cũng không ăn củ cải.

Để tăng thêm ấn tượng trong lòng cậu ta, cô gắp chúng vào trong bát của Vệ Dương, "Ăn củ cải tốt lắm, vì là bạn học nên tớ nhường cho cậu hết đấy!"

Cảm ơn lòng tốt của cậu nhưng ông đây không ăn củ cải.

Vệ Dương lại nhủ thầm trong lòng.

Diệp Tiên Tiên thấy Vệ Dương giơ đũa không động đậy thì hơi trề môi, "Sao cậu không ăn? Ngon lắm đấy."

Con gái người ta có ý tốt, sao cậu ta có thể phụ lòng. Vệ Dương hạ quyết tâm, gắp chỗ củ cải mà bình thường sẽ không bao giờ động vào lên ăn hết.

"Ngon đúng không!"

Hừ! Không thèm chấp cậu ta.

Vệ Dương gắp mấy miếng mì lên ăn nốt rồi đi ra ngoài.

Diệp Tiên Tiên để tiền lại rồi cũng đi theo sau.

Tới chỗ rẽ dưới một cây đa lớn, đột nhiên Vệ Dương đang đi phía trước xoay người lại, giữ chặt cánh tay Diệp Tiên Tiên rồi đè cô lên thân cây, vẻ mặt lạnh lùng nói, "Diệp Tiên Tiên, có phải cậu để ý ông đây đúng không?"

Diệp Tiên Tiên ra vẻ kinh ngạc, "Làm gì có!"

Cô cũng đâu có mù, sao có thể để ý một tên Smart chứ. Dù có đẹp trai cũng chướng mắt.

Rõ ràng Vệ Dương không tin, "Tiếp cận ông đây rồi cho ông đây xem vυ', còn đi theo ông đây, ai tin?"

Không tin thì tôi cũng hết cách, tôi cũng chỉ vì nhiệm vụ thôi mà! Chỉ là lời này dù thế nào cũng không thể nói. Cô khẽ nháy mắt, nói sang chuyện khác: "Vệ Dương, cậu nhìn tôi rồi thì có phải cũng nên cho tôi nhìn lại cậu hay không?"

Hai tai của Vệ Dương có phần nóng lên, cậu ta hắng giọng một cái, hơi hất cằm lên nhìn cô, "Tôi đẹp trai thế này, làm gì có chuyện cô thích nhìn là được nhìn."

Cậu ta ưỡn ngực, giống như khổng tước đang kiêu ngạo biểu diễn.

Chưa từng thấy ai tự luyến như cái tên này. Khóe miệng Diệp Tiên Tiên run lên, bày ra vẻ mặt cam chịu rồi chuyển chủ đề, "Cậu không cho tôi xem thì thôi, kể ra Thiếu Hiệp cũng được lắm."

"Này, cô đừng có mà đói bụng mà ăn quàng đó!"

Diệp Tiên Tiên ra vẻ vô tội, "Nhưng cậu không cho tôi xem còn gì."

Vệ Dương ấp úng nói: "Nếu thật sự cô muốn nhìn như vậy thì ông đây hy sinh một chút cũng được."

"Nếu miễn cưỡng thì thôi đi!"

"Diệp Tiên Tiên, cô đừng có được nước lấn tới."

Trên sân bóng rổ, một đám con trai ra sức tranh giành với nhau, mồ hôi túa ra đầy đầu, chạy qua chạy lại rất sôi nổi. Vệ Dương với mái tóc đỏ rực kia rất dễ nhìn thấy, ánh mắt cậu ta lia tới cô gái đang ngồi dưới bóng cây, nhếch khóe miệng như có ý khoe khoang, cậu ta nhận bóng rồi tiến hành từng cú xoay người tuyệt đẹp, sau đó nhảy lên ném bóng, quả bóng bay trên không tạo thành một đường cong mềm mại, vào rổ!

Cậu ta đi tới dưới bóng cây, uống một ngụm nước, "Tôi đẹp trai không?"

Diệp Tiên Tiên cực kỳ nể mặt, "Ừm, đẹp, vô cùng đẹp trai."

Vệ Dương cúi đầu, "Nào, lau mồ hôi cho trai đẹp đi."

"Không phải cậu có tay à?"

Vệ Dương gõ nhẹ một cái sau gáy cô, "Không phải cô mê mệt ông đây hả? Lau chút mồ hôi thì làm sao?"

Ở cửa sổ tầng ba, tròng mắt của Tiền Bích Vũ và Tưởng Mật sắp trợn tròn đến mức rớt ra ngoài rồi.

"Con đĩ."

Tưởng Mật nói nhỏ vài câu vào tai Tiền Bích Vũ.

Ánh mắt Tiền Bích Vũ sáng lên, "Ý này được đấy." Nhìn tư thế thân mật của Diệp Tiên Tiên và Vệ Dương ở dưới kia, đáy mắt cô nàng lóe lên sự ác độc. Cô nàng rút ba trăm tệ từ trong ví ra đưa cho Tưởng Mật, "Không phải cậu nói đang tia một cái váy nhưng không đủ tiền hả, cầm đi."

Đối với chuyện Tiền Bích Trì và Tưởng Mật thì thầm với nhau tất nhiên Diệp Tiên Tiên nhìn thấy, đã quyết định sẽ đánh trả thì làm gì có chuyện cô để cho họ có cơ hội trả thù chứ, cô đâu có ngốc.

Dưới ánh mắt hình viên đạn thỉnh thoảng đâm tới của Tiền Bích Trì, Diệp Tiên Tiên vẫn bình tĩnh, nên nghe giảng thì nghe giảng, phải ghi bài thì ghi bài, hoàn toàn không chịu một chút ảnh hưởng nào. Nếu phải nhìn sắc mặt của Tiền Bích Trì thì thà nhìn mặt của cô giáo còn hơn, đẹp hơn nhiều.

"Cậu cặp với cậu ta hả?" Quan Tiểu Kha chỉ vào Vệ Dương ngồi ở hàng sau cùng, nháy mắt với Diệp Tiên Tiên.

"Làm gì có. Chỉ là chọc tức người nào đó thôi." Diệp Tiên Tiên lắc đầu phủ nhận, ánh mắt nhìn về phía Tiền Bích Vũ.

"Trước kia cậu toàn để bị bắt nạt. Tớ tán thành cả hai tay, tốt nhất là khiến cô ta tức chết đi." Quan Tiểu Kha lòng đầy căm phẫn, "Hai mắt cô ta lúc nào cũng dính trên người Vệ Dương nhưng người ta đến liếc cũng chả thèm liếc cô ta."

"Ừm! Cô giáo nhìn kìa, suỵt!"

Diệp Tiên Tiên không biết rốt cuộc phải làm thế nào mới được xem là một cô gái si tình, cô nghĩ chắc cũng không khác với theo đuôi là mấy. Cho nên học xong cô liền bám theo Vệ Dương.

Vệ Dương thản nhiên tiếp nhận, âm thầm cho cô bám theo mình, cậu ta vuốt vuốt mái tóc đỏ rực rồi lấy tay tạo hình lại.

Diệp Tiên Tiên nhìn rồi không nói gì.

Thích ra vẻ cộng thêm đỏm dáng, Vệ Dương đúng là không còn gì để nói.

Vệ Dương đi vào cửa hàng trà sữa ở cổng trường rồi mang hai cốc ra, đưa một cốc cho Diệp Tiên Tiên, "Đi, đưa cậu về nhà."

"Hả?"

"Ngu ngốc."

Vệ Dương lấy ngón tay cốc một cái.

Kéo cô đi về phía trạm xe buýt.